Mang Không Gian Vật Tư Xuyên Đến Cổ Đại Nuôi Dưỡng Vương Gia Tàn Phế Cùng Hai Bé Con

Chương 52


2 tháng

trướctiếp

Tiêu Tuyệt cười lạnh một tiếng: "Ý của ngươi là, bổn điện còn trách oan bọn họ?"

"Thuộc hạ không dám."

"Có phải bọn họ thật sự cho rằng xa trời cao hoàng đế bổn điện là không có biện pháp với bọn họ hay không? Hiện tại đã dùng nhưng tin tức vớ vẩn này tới lừa gạt bổn điện!" Tô Tịch Oanh là người nào, không ai rõ ràng hơn Tiêu Tuyệt, là tuyệt đối không tin nàng có thực lực như vậy.

"Chỉ là điện hạ, lúc trước hai người kia cũng trở về truyền lời nói, Tô Tịch Oanh nói hổ phù của Tiêu Tẫn ở trong tay nàng, hiện tại Tô Tịch Oanh này khắp nơi đều lộ ra cổ quái, xác thật cũng làm người khó có thể nắm lấy."

Nghe vậy, Tiêu Tuyệt nhíu mày, hai người kia xác thật không có can đảm nói dối hắn ta, nhưng hắn ta lại không tin việc này, hắn ta không tin Tô Tịch Oanh sẽ trở nên lợi hại như vậy, cũng không tin Tô Tịch Oanh sẽ phản bội hắn ta.

Tiêu Tẫn cũng sẽ không ngốc đến mức giao hổ phù cho nàng, nhưng có lẽ nàng biết chút gì đó cũng nói không chừng.

"Điện hạ, lúc trước đám người thuộc hạ nhận được tin tức, rất có thể Tiêu Tẫn giấu hổ phù ở đất phong, dù sao những binh mã đó của hắn còn phòng thủ ở đất phong."

Tuy Hoàng Thượng đã định tội cho Tiêu Tẫn rồi, nhưng quân đội phòng thủ đất phong của hắn lại không kịp thời thu lại, Tiêu Tuyệt vẫn luôn đều nắm lấy ý tưởng không trả cho Hoàng Thượng.

Nhưng kia chính là hai mươi vạn đại quân, sao có thể khiến hắn không đỏ mắt.

"Tiêu Tẫn bên kia tạm thời không cần để ý tới, một tàn phế bị phế đi hai chân mà thôi, mặc dù hắn thật sự không giao hổ phù ra thì như thế nào, Bắc Hoang, bổn điện sẽ chỉ khiến hắn đi mà không về, ngươi lập tức truyền tin cho thám tử đất phong, để cho bọn họ đi tìm kiếm tin tức hổ phù trong vương phủ, hơn nữa, ngươi lại đây."

Thân tín nghe vậy tiến lên, nghe được Tiêu Tuyệt nói một loạt.

Sau khi nghe xong, thân tín gật đầu: "Điện hạ yên tâm, thuộc hạ biết nên làm như thế nào."

"Đi đi, làm tốt chuyện bổn điện có trọng thưởng."

"Vâng."...

Đội ngũ lưu đày đến Yến Thành đúng hạn ở cuối tháng, đây là một thành trì cuối cùng bọn họ đi qua trước khi đến Bắc Hoang.

Tô Tịch Oanh tính đổi phần lớn vàng của mình tiêu mua sắm vật tư ở chỗ này, nhưng khi bọn họ đến Yến Thành, cửa thành đã đóng lại, muốn vào thành chỉ có thể chờ ngày mai.

Sau khi tìm được nơi đặt chân, Tô Oánh lấy gạo và mì trứng gà còn có dầu muối từ trong túi y phục ra giao cho Hạ Thủ Nghĩa nấu nướng, nàng lại quan sát ở bốn phía, nhìn xem gần đây có núi rừng hay không, có thể để nàng đi tìm vật tư.

Nhưng nhìn một vòng, phát hiện ngoài Yến Thành nhiều đồng bằng, gần như không có kiểu đồi núi, có cũng là sườn núi nhỏ không cao, Tô Tịch Oanh cũng lười đến đi lại phí thời gian.

Khi Tô Tịch Oanh chuẩn bị trở về, đã nghe thấy cách đó không xa truyền đến một tiếng khóc.

"Vãn Nương, nàng, nàng đừng sợ, ta, ta đi xin quan sai, ta đi xin bọn họ giúp nàng mời đại phu, nàng, nàng đừng sợ, đừng sợ ."

Tô Tịch Oanh giương mắt nhìn lại, đã thấy một nữ tử bụng phồng cao lên đang thống khổ nằm trên mặt đất, nam tử ở bên người nàng hẳn là trượng phu của nàng, lúc này đã bị tình huống của nữ tử làm sợ tới mức hoang mang lo sợ.

"Tướng công, ta, ta không được..."

"Vãn Nương, nàng đừng nói lời ngốc, ta lập tức quay lại, lập tức quay lại."

Nam tử muốn đi tìm quan sai, ai ngờ mới vừa đứng dậy đã thiếu chút nữa đụng vào người khác.

Hắn đang muốn xin lỗi, ngẩng đầu đã thấy Tô Tịch Oanh mặt không biểu tình nhìn phu nhân của hắn.

"Xin quan sai chỉ có thể nhận được một trận chửi mắng, còn không bằng xin ta."

Tô Tịch Oanh là nhân vật nào ở trong toàn bộ đội ngũ lưu đày, trong đội ngũ không người nào không biết, trong lòng nam nhân cũng hơi sợ Tô Tịch Oanh.

Nhưng hắn thật sự là không có biện pháp, chỉ có thể chạy chữa ngựa chết coi như ngựa sống.

"Cầu xin phu nhân người, cầu xin người cứu nương tử của ta." Quả nhiên nam tử quỳ xuống ở trước mặt Tô Tịch Oanh dập đầu với nàng.

"Được rồi, đứng lên đi, ta nhìn xem."

Tô Tịch Oanh đi đến trước mặt phụ nhân, duỗi tay ở sờ sờ trên bụng nàng rõ ràng có thể cảm giác được, có sinh mệnh nhảy lên ở dưới lòng bàn tay, loại cảm nhận này khiến nàng cảm thấy rất mới lạ.

Ở mạt thế, cực ít nữ tử sẽ tự mình mang thai, đa số đứa trẻ mới sinh đều là lớn lên ở máy sinh đẻ, sau khi tới tuổi nhất định, sẽ bị thế lực khác nhau chọn lựa trở về tiến hành bồi dưỡng, có thể thành công thông qua khảo hạch, là có thể đủ ở lại, mà nàng, năm đó chính là thành phẩm ưu tú nhất tiến vào chiến bộ, vì chiến bộ lập hạ chiến công hiển hách.

Cho nên khi nàng thấy có nữ tử tự mình sinh con, vẫn không tự giác đi tới.

Tuy khoa sản xuống dốc ở mạt thế, nhưng ở lúc nàng truyền tống tiếp nhận tri thức, vẫn học tập ngành học tương quan khoa sản.

Cho nên khi nàng sờ đến tình huống trong bụng phụ nhân, xác định vị trí thai nhi trong bụng nàng ấy không thẳng, dưới loại tình huống này là rất khó trực tiếp sinh con.

Nàng bảo nam tử đợi, sau đó trở lại trên xe ngựa, sau khi tránh né tầm mắt của mọi người đi vào không gian lấy ra một ít dược vật và công cụ tương ứng, lúc sau mới từ trên xe ngựa xuống.

Tiêu Tẫn nhìn nàng vội vàng lại muốn đi, không nhịn được lên tiếng hỏi: "Ngươi đi đâu?"

"Đỡ đẻ." Tô Tịch Oanh cũng không quay đầu lại nói.

Triệu ma ma đang ở hỗ trợ nấu cơm nghe thấy tiếng cũng đứng lên, bà nhìn bóng dáng Tô Tịch Oanh rời đi xoa xoa tay nói: "Tuy phu nhân từng sinh hài tử, nhưng nàng nào hiểu được đỡ đẻ, ta cũng đi qua nhìn xem." Nói xong, bà ấy chạy chậm đi theo phía sau Tô Tịch Oanh.

Bởi vì thời gian dài không có dinh dưỡng, phụ nhân gầy đến đáng sợ, cả người nằm ở nơi đó, liếc mắt nhìn lại một cái cũng chỉ có thể thấy bụng phồng lên cao.

Tô Tịch Oanh lấy ra nước đường glucose đặt ở trong túi để nam nhân cho phụ nhân uống, lại lấy ra một viên kẹo nhân sâm năng lượng đè ở phía dưới đầu lưỡi của nàng ấy, bảo đảm tiếp viện năng lượng cho thân thể ở trong quá trình sinh sản.

Tô Tịch Oanh xốc y phục trên bụng phụ nhân lên, nam tử thấy thế muốn ngăn cản, lại đột nhiên đối diện với mắt phượng lạnh lẽo của Tô Tịch Oanh: "Không muốn nàng bị người nhìn, đi tìm nhánh cây che đậy, đừng ở chỗ này vướng bận."

Nam tử cả kinh, nhanh chạy ra sườn núi nhỏ phía sau, tuy trên sườn núi không có dã vật gì nhưng cây cối vẫn không ít.

"Phu nhân, ngươi đây là muốn làm cái gì?" Triệu ma ma thở hổn hển chạy tới.

"Vị trí thai của nàng không thẳng, ta muốn thử đặt vị trí của hài tử thẳng lại." Tô Tịch Oanh nói, đặt máy dò tim thai to bằng ngón cái ở trên bụng phụ nhân, máy dò tim thai vẫn luôn lóe ánh sáng xanh có quy luật mỏng manh, chứng minh hiện tại tim hài tử đập bình thường.

"Đây, đây phu nhân người, người sẽ làm sao?" Lúc trước Triệu ma ma cũng được bà mụ có kinh nghiệm nói qua đặt thẳng vị trí thai, nhưng chưa từng thấy qua, phu nhân từng mười ngón không dính nước dương xuân có thể làm việc này?

"Sẽ." Khi Tô Tịch Oanh nói chuyện, đã bôi một lớp dầu ở trên bụng phụ nhân: "Triệu ma ma ngươi tùy thời quan sát tình huống của nàng."

Triệu ma ma nhìn bộ dáng trấn định của Tô Tịch Oanh, cũng chậm rãi bình tĩnh lại: "Vâng, vâng."

Tô Tịch Oanh nhanh tay xoa ấn lại ổn định ở trên bụng phụ nhân, nhẹ nhàng thúc đẩy vị trí thai nhi, toàn bộ quá trình nàng đều nhíu chặt mày, cuối cùng, vị trí thai đã thẳng.

Nàng đeo bao tay duỗi tay xuống kiểm tra, toàn bộ mười ngón khai hỏa.

Lúc này, trượng phu phụ nhân cũng cầm nhánh cây trở về, đang che đậy ở trước người phụ nhân.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp