Tô Tịch Oanh ăn no cũng có chút mệt mỏi nhưng Tiêu Tẫn kéo nàng không cho nàng ngủ, như vậy không có tốt cho tiêu hóa.
"Đừng ngủ, uống chút trà, lát nữa ra sân đi dạo."
Tô Tịch Oanh thật sự không có nỗi lo tiêu hóa không tốt, khí huyết của nàng tràn đầy, trao đổi chất của cơ thể cũng nhanh người bình thường rất nhiều, cho nên đồ ăn nàng ăn vào cũng tiêu hóa rất nhanh.
"Mẫu thân, Linh Nhi cũng buồn ngủ quá." Nhị Bảo dụi mắt, ngáp một cách tao nhã rồi mơ màng nằm lên đùi Tô Tịch Oanh.
Đại Bảo cũng không chịu yếu thế, bò lên trên ghế ôm lấy eo của Tô Tịch Oanh, tựa cái đầu nhỏ lên bả vai Tô Tịch Oanh: "Mẫu thân ôm con."
Tiêu Tẫn nhìn hai đứa con hận không thể mọc ở trên người Tô Tịch Oanh, yên lặng buông chén trà trong tay xuống, không ngừng tự nói với mình, là con ruột là con ruột, buổi tối không tranh lại mình...
Tô Tịch Oanh thì không sợ khó tiêu nhưng nàng sợ bọn nhỏ khó tiêu, nên bảo Triệu ma ma đi nấu chút canh dễ tiêu cho chúng ăn, sau đó lại đưa chúng ra sân chơi một lát rồi mới để cho chúng đi vào ngủ trưa trước.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play