Mang Không Gian Vật Tư Xuyên Đến Cổ Đại Nuôi Dưỡng Vương Gia Tàn Phế Cùng Hai Bé Con

Chương 47


2 tháng

trướctiếp

"Vừa rồi Vương phi đột nhiên tỉnh lại, ban đầu vẫn tốt, cũng không biết làm sao lại đột nhiên hộc máu, Vương gia muốn Tô cô nương lập tức đi qua nhìn xem."

Nha hoàn mới vừa nói xong, ngẩng đầu đã không thấy tăm hơi bóng người Tô Tịch Oanh đâu, nàng ta duỗi dài cổ nhìn về phía trước, đã thấy Tô Tịch Oanh đã đến ngoài sân của Mã Vương phi.

Tô Tịch Oanh đi vào trong buồng, đã thấy Mã Vương tức giận đằng đằng nhìn nàng: "Không phải ngươi nói ngươi cắt bỏ ổ bệnh của Vương phi lúc sau nàng sẽ không có việc gì sao, sao hiện tại nàng lại hộc máu!"

Mã Vương dâng lên tức giận, thiếu chút nữa nước miếng phun lên trên mặt Tô Tịch Oanh.

"Vương gia đừng nóng vội, đợi ta xem xét sau đó tức giận cũng không muộn."

Tô Tịch Oanh tiến lên xem xét tình huống của Mã Vương phi, phát hiện tần suất tin của bà ấy hơi thất thường.

"Sau khi Vương phi tỉnh lại đã làm cái gì? Là ai hầu hạ Vương phi?"

Hai thị nữ run rẩy quỳ đến trên mặt đất: "Là, là bọn nô tỳ hầu hạ Vương phi, sau khi Vương phi tỉnh lại cái gì cũng không nói, chỉ là đột nhiên hộc máu."

Mắt phượng của Tô Tịch Oanh trầm xuống: "Không có khả năng, khẳng định là Vương phi đã bị kích thích mới có thể như vậy, nói, rốt cuộc các ngươi nói gì với Vương phi?"

Mã Vương lạnh lùng nhìn hai thị nữ: "Nếu hôm nay các ngươi không nói thật, bổn vương sẽ bầm thây vạn đoạn các ngươi!"

"Vương gia tha mạng, Vương gia tha mạng, là Mã di nương, là Mã di nương bảo nô tỳ nói với Vương phi, nói Vương phi là tàn hoa bại liễu, Vương gia không có khả năng yêu thương bà ấy... A!"

Thị nữ lời kia còn chưa nói xong, đã bị Mã Vương đá một chân phun ra một ngụm máu tươi.

"Vương gia tha mạng, Vương gia tha mạng."

Vẻ mặt Mã Vương đầy sát khí: "Kéo đi ra ngoài, loạn côn đánh chết sau đó ném đến hậu viện cho chó ăn."

"Vâng."

Thị vệ vào nhà, kéo hai thị nữ ra ngoài.

Một lát, trong viện đã vang lên tiếng kêu thảm thiết.

Mã Vương không để người che miệng các nàng, cũng là đang giết gà dọa khỉ, để đầu óc người trong viện đều thanh tỉnh chút.

Cũng may lúc trước Tô Tịch Oanh đã nghĩ đến các loại khả năng, cho nên khi tới đã chuẩn bị thuốc ở hòm thuốc, nàng lấy thuốc từ hòm thuốc ra lại đưa lưng về phía Mã Vương tiêm vào cho Mã Vương phi, tình huống của Mã Vương phi mới dần ổn định lại.

Nhưng vì để ngừa vạn nhất, Tô Tịch Oanh vẫn cảm thấy ban đêm canh ở chỗ này, xác định Mã Vương phi đã thoát khỏi nguy hiểm nàng rời đi cũng không muộn.

Khi Tư Mã Thần vào nhà, đã thấy Tô Tịch Oanh chống đầu dựa vào ghế trên ngủ.

Hắn nhẹ giọng đi qua, kéo ghế ngồi xuống ở đối diện nàng, đây cũng là lần đầu tiên hắn đánh giá Tô Tịch Oanh gần vậy.

Nhìn nàng hơi gầy ốm, mặt nho nhỏ trứng ngỗng, một đôi lông mày cũng không tinh tế, nhu mỹ giống nữ tử tầm thường, mà là chứa anh khí ở đỉnh mày, cái mũi thẳng thắn tinh xảo, một đôi môi đỏ nhạt, chợt vừa thấy không tính là khuynh thành kinh diễm, nhưng nhìn kỹ lại càng thêm khiến người trầm mê.

Khi Tư Mã Thần nhìn đến nghiêm túc, bỗng dưng đối diện với cặp mắt phượng sáng như sao trời kia, hắn bị dọa sợ, nhanh dời tầm mắt đi.

"Tô cô nương tỉnh, vừa rồi tại hạ tiến vào thấy Tô cô nương đang nghỉ ngơi nên không muốn kinh động ngươi, đêm qua khiến Tô cô nương bị liên luỵ."

Tô Tịch Oanh lúc trước là thật sự ngủ rồi, nhưng khi Tư Mã Thần tiến vào nàng đã tỉnh, làm một chiến tướng chút lòng đề phòng này vẫn phải có, chỉ là nàng không nhận thấy được ác ý ở trên người Tư Mã Thần, lúc này mới lười mở mắt, ai ngờ tiểu tử này nhìn chằm chằm vào nàng, nàng muốn nhắm mắt dưỡng thần cũng đều không được an ổn.

"Bệnh này của vương phi là không chịu nổi một chút kích thích, mặc dù là hoàn toàn khôi phục sau phẫu thuật, cũng cố gắng đừng tức giận, bằng không bệnh tình có thể lại tái phát lần nữa."

Tư Mã Thần vẻ mặt nghe dạy bảo.

Ngày hôm sau Mã Vương phi lại tỉnh lại lần nữa, vì không để miệng vết thương của bà ấy đau đến quá khó chịu, Tô Tịch Oanh đã âm thầm kẹp một vòng tay giảm đau cho bà ấy.

Mã Vương phi nhìn Tô Tịch Oanh còn chưa phục hồi tinh thần lại, dù sao từ lúc Tô Tịch Oanh nhập phủ đến bây giờ, bà ấy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nàng từ khi tỉnh lại.

"Hiện tại Vương phi thở còn cảm thấy ngực khó chịu không?"

Mã Vương phi nghe nàng nói như vậy mới phát hiện, tuy ngực vẫn hơi ẩn ẩn đau, nhưng xác thật lúc thở thoải mái hơn lúc trước nhiều, bà ấy hơi kinh ngạc nhìn về phía Tô Tịch Oanh.

"Là ngươi, là ngươi trị hết cho bổn phi?"

"Ta cũng không lừa Vương phi, hiện tại tình huống của ngươi muốn chữa khỏi hoàn toàn còn phải xem bảo dưỡng về sau, nhưng trong khoảng thời gian ngắn là không có vấn đề, nhưng nửa năm sau, nhất định phải kiên trì uống thuốc, ẩm thực thanh đạm, không thể tức giận nín thở."

Mã Vương phi không nghĩ tới, mình lại thật sự được người cứu, mặc dù không khỏi hẳn, nhưng này với bà ấy mà nói, có thể sống lâu một ngày đều là có lợi rồi.

"Cô nương thật sự là ân nhân của bổn phi."

"Vương phi cũng không cần nói cảm ơn, ta cũng chỉ là lấy tiền tài của người thay người tiêu tai thôi."

Mã Vương phi lắc đầu, lúc trước Mã Vương cũng không phải không tìm đại phu ở trong thành, trong đó không thiếu một ít giang hồ thuật sĩ gạt người, có thể gặp được Tô Tịch Oanh có bản lĩnh như vậy kỳ thật rất ít.

"Xin cô nương ở trong phủ nghỉ ngơi thêm một ít thời gian, bổn phi muốn đích thân khoản đãi cô nương."

"Tình huống của Vương phi vẫn không nên làm lụng vất vả quá độ, mấy ngày nữa, ta sẽ kiểm tra miệng vết thương của ngươi, sau khi xác định vết thương của ngươi không có vấn đề, ta sẽ rời đi."

"Mẫu phi, chờ sau khi người khỏe hơn, lại mở tiệc chiêu đãi Tô cô nương cũng không muộn." Tư Mã Thần ở bên cạnh nói.

Mã Vương phi gật đầu, cũng không hề kiên trì, dù sao thân thể của bà ấy cũng suy yếu, sau khi uống thuốc lại hôn mê.

Tô Tịch Oanh xác định Mã Vương phi sẽ không có nguy hiểm, đã đi theo Tư Mã Thần ra khỏi phòng.

"Không biết Tô cô nương rời đi tính đi về đâu không?"

Tô Tịch Oanh nhướng mày: "Đi một nơi xa xôi."

Tư Mã Thần hơi nhíu mày: "Không biết sau này là muốn tìm được cô nương thì tìm như thế nào, tại hạ là nghĩ vạn nhất lúc sau thân thể của mẫu phi..."

"Muốn tìm ta rất khó, nhưng ngươi yên tâm, chỉ cần Vương phi uống thuốc đúng hạn, cơ bản sẽ không có vấn đề gì, nếu còn không thoải mái, vậy phái người đi Bắc Hoang tìm."

Tư Mã Thần kinh ngạc: "Cô nương muốn đi Bắc Hoang? Kia chính là nơi lưu đày."

"Ừ, đi tìm người."

Tư Mã Thần thấy Tô Tịch Oanh không muốn nhiều lời, cũng không truy vấn, chỉ là đáy mắt khó nén thất vọng.

Mấy ngày sau, Tô Tịch Oanh đều sẽ tới kiểm tra tình huống của Mã Vương phi, ở sau khi xác định vết thương của bà ấy không có vấn đề, đã chào từ biệt với Mã Vương.

Mã Vương để người nâng một cái rương to lên mở ra.

Tô Tịch Oanh thiếu chút nữa bị ánh vàng rực rỡ vàng trong rương kia lung lay mắt!

Tô Tịch Oanh thật sự không nghĩ tới, xem bệnh cho người ta lại kiếm được tiền như vậy!

Tô Tịch Oanh vội vàng đậy nắp lên, tài không lộ ra ngoài, nàng vẫn muốn điệu thấp chút: "Cảm ơn Vương gia."

"Bổn vương thật sự muốn Tô cô nương ở lại vương phủ." Mã Vương vẻ mặt tiếc hận, bên người có một người y thuật cao siêu thật sự rất quan trọng.

"Cảm ơn Vương gia hậu ái, thời gian không còn sớm, tiểu nữ cáo từ."

Tô Tịch Oanh xoay người, mặt không đổi sắc cầm theo cái rương rời đi.

Mã Vương thấy bóng dáng nhẹ nhàng của nàng chợt nhíu mày.

Tô Tịch Oanh ôm một rương vàng trong lòng nghĩ phải mua cho bọn nhỏ cái gì đó.

Ai ngờ, người mới vừa đi ra vương phủ đã bị thị vệ cản lại.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp