Trong đầu Ngụy đại nhân quay cuồng, cuối cùng hắn ta hạ quyết tâm nói: "Hoàng hậu nương nương thứ tội, không phải hạ quan không cứu trợ thiên tai, mà là vì kho thóc trong thành đã bị thiêu rụi, gần như toàn bộ lương thảo dự trữ trong kho đã bị đốt cháy hết, quan phủ thực sự không thể cung cấp lương thảo giúp đỡ các nạn dân nữa."
Tô Tịch Oanh nhướng mày: "Ồ? Còn có chuyện như vậy ư."
"Đúng vậy thưa nương nương, hạ quan không muốn gây phiền phức cho triều đình, nên một mực ở quan phủ nghĩ cách giải quyết, nhưng vẫn chưa nghĩ ra cách thực hiện."
Tô Tịch Oanh gật đầu: "Thì ra là thế, bổn cung đã trách nhầm Ngụy đại nhân rồi, nhưng chúng ta không được mặc kệ nạn dân, chung quy vẫn không thể trơ mắt nhìn bọn họ chết đói. Như vậy đi, trước hết Ngụy đại nhân là quan địa phương của Lạc Thành, sẽ tự mình làm gương tốt, Chu Khinh, lát nữa ngươi đi theo quản gia đến kho thóc trong quan phủ kiểm kê, xem nơi này còn lại bao nhiêu lương thực dự trữ, giữ lại một phần, không để người chết đói, phần còn lại đều đưa cho nạn dân."
Ngụy đại nhân bất mãn, nhưng ngẫm lại chỉ là một ít lương thực mà thôi, cầm thì cầm đi, hắn ta cũng cảm thấy cho dù Tô Tịch Oanh là Hoàng hậu thực sự thì nàng chỉ có năng lực này thôi, còn có thể làm gì hắn ta nữa?
"Vâng, tất cả mọi việc đều nghe theo lời nương nương nói."
"Ừ, nhưng chút lương thực này chắc chắn là không đủ, hơn nữa trấn thủ trong thành còn có dân chúng, đều cần phải nhanh chóng giải quyết nạn đói. Ngụy đại nhân đã làm quan ở Lạc Thành hai năm, hẳn sẽ quen biết một số thương nhân ở đây, ngươi đi nói với bọn họ, bổn cung muốn mượn lương thực dự trữ trong tay họ, nếu như bọn họ đồng ý, sau này bổn cung nhất định sẽ thưởng thật hậu hĩnh cho họ."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT