Tư Mã Thần ngạc nhiên: "Cô nương là Thần Y Cốc ra? Thật là thất kính, vẫn xin cô nương vào trong phòng chờ một lát, ta đi thông báo cho phụ vương một tiếng."

Vẻ mặt Tô Tịch Oanh bình tĩnh gật đầu, đi theo nha hoàn tới một gian phòng.

Nàng mới vừa ngồi xuống không bao lâu, đã có nha hoàn cầm một váy áo sạch sẽ tiến vào, nói là Mã Vương phi bệnh không thể lây dính một chút đồ dơ, cho nên ở trước khi xem bệnh cho bà ấy, đều yêu cầu tắm gội sau đó thay y phục sạch sẽ.

Tô Tịch Oanh biết, bọn họ đây là muốn biến tướng soát người, nàng vô cùng phối hợp tới tịnh phòng tắm gội thay y phục.

Sau khi thu thập thỏa đáng đi ra, Tư Mã Thần mới đến ngoài cửa.

"Không biết xưng hô với cô nương như thế nào?"

"Họ Tô."

Tư Mã Thần hơi gật đầu: "Tô cô nương mời."

Tô Tịch Oanh đứng dậy, đi theo hắn tới chính viện.

Ngoài chính viện đề phòng nghiêm ngặt, mặc dù trong viện không ít người hầu hạ, nhưng vẫn lặng im không tiếng động.

Tư Mã Thần trực tiếp dẫn theo Tô Tịch Oanh tới ngoài cửa phòng, nha hoàn canh giữ ở ngoài cửa hành lễ với hắn, đẩy cửa ra dẫn hai người đi vào.

Mới vừa vào phòng, Tô Tịch Oanh đã ngửi thấy một mùi thuốc nồng đậm, không khí trong phòng rất buồn bực, làm người cảm thấy khó chịu.

"Phụ vương."

Nam tử trung niên ngồi ở trước giường nghe vậy đứng dậy, mặt của ông ấy có râu quai nón, một đôi mắt hổ chứa màu đỏ tươi khác thường, một thân áo choàng màu đỏ thắm tay áo bó cổ tròn, nổi bật lên cơ thể cao lớn uy mãnh của ông ấy, chỉ một ánh mắt đã tràn đầy lực áp bách.

Mã Vương gật đầu, đảo mắt nhìn lại Tô Tịch Oanh, ánh mắt ông ấy sắc bén như là một thanh lợi kiếm gần như muốn đâm thủng Tô Tịch Oanh.

Mặt Tô Tịch Oanh không đổi sắc hành lễ: "Tiểu nữ tham kiến Vương gia."

Mã Vương xem kỹ nhìn nàng,"Ngươi chính là người bóc bảng?"

"Đúng vậy."

"Là từ Thần Y Cốc ra? Tiết thần y là gì của ngươi?"

"Tiểu nữ không biết ai là Tiết thần y, chỉ là ở Thần Y Cốc nhiều năm, vẫn luôn có người dạy y thuật, sau lại học thành y thuật, sư phụ để cho tiểu nữ xuất cốc rèn luyện, trùng hợp dí qua thành Mã Vương thấy được bố cáo, nên bóc bảng."

Tô Tịch Oanh không biết chính là, Tiết thần y chỉ là Mã Vương bịa chuyện, vì chính là thử thân phận của Tô Tịch Oanh, chỉ là không nghĩ tới nàng có thể trả lời đến tích thủy bất lậu, trong lúc nhất thời cũng sờ ra rốt cuộc nàng có phải người Thần Y Cốc không hay không.

"Vương gia, bệnh không đợi người, vẫn là để tiểu nữ khám cho Vương phi trước đi."

Ngay lập tức Mã Vương trầm mặc, ông ấy ở bên cạnh nhìn chằm chằm, nghĩ Tô Tịch Oanh cũng không làm được tay chân gì, nên gật đầu.

Tư Mã Thần thấy thế xoay người đứng ở một bên tránh ra.

Tô Tịch Oanh nhìn về phía Mã Vương phi trên giường, chỉ thấy khuôn mặt của bà ấy gầy ốm, trên mặt đã nhiễm tử khí nhàn nhạt, nhìn dáng vẻ là không sống được bao lâu.

Tô Tịch Oanh kéo chăn trên người Mã Vương phi ra, cởi bỏ vạt áo trước, Mã Vương ở bên cạnh thấy động tác của nàng thì nhíu mày, nhưng rốt cuộc không tiến lên ngăn cản.

Tô Tịch Oanh trực tiếp cởi y phục của Mã Vương phi ra, lộ ra ngực của bà ấy.

Khi nhìn tình huống trước ngực của bà ấy, nàng đã có phán đoán của mình.

"Không biết loại tình huống này của Vương phi bao lâu rồi? Nói với ta bệnh trạng lúc đầu một chút đi."

Mã Vương nhíu mày nói: "Hơn một trước, Vương phi đột nhiên cảm thấy đau ngực, sau đó đại phu liền nói là tích tụ khí huyết, khí ngực không thoải mái, nên bốc thuốc uống, nhưng sau khi uống cũng không có chuyển biến tốt đẹp còn càng ngày càng khó chịu, sau đó bắt đầu ăn không vào, phát triển đến hôm nay..."

"Bệnh này của Mã Vương phi hơi phiền phức, phương thức trị liệu sẽ tương đối khác biệt, không biết Mã Vương có chấp nhận không."

Mã Vương nhíu mày nói: "Ngươi có thể trị khỏi bệnh cho Mã Vương phi?"

"Bệnh này của Mã Vương phi muốn trị tận gốc thì rất khó, cho nên mặc dù tạm thời trị hết, cũng còn phải tiếp tục duy trì uống thuốc."

"Ngươi muốn trị liệu như thế nào?"

"Cắt bỏ ổ bệnh." Tô Tịch Oanh duỗi tay vẽ một vòng tròn ở ngực Mã Vương phi: "Ổ bệnh của Vương phi ở đây nếu không kịp thời cắt bỏ, sẽ không chịu nổi tháng này."

"Cái gì, cắt?"

"Vương gia có thể nghĩ lại, ngươi bị thương ở trên chiến trường, miệng vết thương không kịp thời xử lý sẽ sẽ thối rữa sinh mủ, hiện tại Mã Vương phi chính là tình huống như vậy, ngươi có thể nhìn thấy bệnh của bà ấy rõ ràng đã có biến chứng của bệnh, nếu không kịp thời cắt bỏ, chờ ổ bệnh khuếch tán đến lục phủ ngũ tạng, sẽ không cứu được người."

Tô Tịch Oanh giải thích, khiến Mã Vương càng trực quan hiểu biết đến tình hình bệnh hiện tại của Mã Vương phi.

Chỉ là Mã Vương phi đã suy yếu như thế, nếu cắt thịt của bà ấy, lấy máu của bà ấy, ông lo lắng người có thể không trụ nổi đi hay không.

Nhưng không trị, như Tô Tịch Oanh nói, người không chịu nổi tháng này, đây cũng là lời mà rất nhiều đại phu đã nói.

Tư Mã Thần nghe thấy Tô Tịch Oanh nói, nhịn không được hỏi: "Tô cô nương có mấy phần nắm chắc?"

"Năm sáu phần đi." Kỳ thật nàng có ít nhất chín phần nắm chắc, nhưng nàng sẽ không cho nhà người bệnh chờ mong cao như vậy, dù sao quá trình giải phẫu sẽ xảy ra ngoài ý muốn gì ai cũng đều không nói trước được.

Năm sáu phần, kỳ thật đã không ít.

"Nếu muốn trị, Vương gia vẫn mau chóng quyết định thì tốt hơn, bệnh này kéo dài thêm một ngày, Vương phi sẽ thêm một phần nguy hiểm."

"Việc này để bổn vương cân nhắc một lát."

Tô Tịch Oanh không nói nữa gì, đi theo nha hoàn lui ra ngoài phòng trước.

Nàng biết cuối cùng Mã Vương khẳng định sẽ để nàng trị, bởi vì ông ấy không có lựa chọn nào khác.

Quả nhiên, không bao lâu, Mã Vương để cho nàng trở lại trong phòng, nhưng, ông ấy cũng không có dò hỏi phương án nàng trị liệu cho Mã Vương phi, mà là hỏi nàng muốn cái gì.

Tô Tịch Oanh không e dè nói: "Vàng bạc châu báu, có bao nhiêu muốn bấy nhiêu."

Mã Vương ngạc nhiên, không nghĩ tới nàng sẽ trực tiếp như vậy, nhưng như vậy cũng tốt, nàng có sở cầu, mới có thể tận tâm tận lực chân chính.

"Được, chỉ cần ngươi có thể trị khỏi cho Vương phi, bổn vương sẽ thưởng tiền vạn lượng."

Tô Tịch Oanh không có khái niệm gì với thưởng tiền vạn lượng, nhưng nghe ra rất nhiều là được.

"Cảm ơn Vương gia, ở trước khi trị liệu tiểu nữ có mấy yêu cầu."

"Ngươi nói."

"Lúc trị liệu, không thể có người khác ở đây, hơn nữa sau khi cắt bỏ ổ bệnh, tất cả đều phải dựa theo yêu cầu của ta bảo dưỡng, bằng không xảy ra bất kì vấn đề gì ta đều không phụ trách."

Mã Vương hơi bất mãn, nhưng vẫn đồng ý nói: "Được, tất cả dựa theo yêu cầu ngươi làm, ngươi còn cần cái gì, cứ việc yêu cầu."

"Ta cần một gian nhà ở sạch sẽ, một cái giường có thể để Mã Vương phi nằm xuống còn có một cái bàn nhỏ đặt dụng cụ, từ giờ trở đi, Vương phi không thể ăn bất cứ thứ gì, ngay cả nước đều không thể uống, đủ mười hai canh giờ sau, bắt đầu trị liệu."

"Vì sao phải mười hai canh giờ không thể uống nước ăn cái gì?" Tư Mã Thần nghi hoặc nói.

"Vấn đề này giải thích rất phức tạp, các ngươi chỉ cần biết, nếu không làm theo, tính mạng của Vương phi sẽ có nguy hiểm."

Tư Mã Thần nghe nàng nói như vậy cũng không hỏi lại, nếu đã lựa chọn tin tưởng nàng, vậy không cần nghi ngờ.

Ngoài thành Mã Vương, quan sai vào thành tiếp viện lương khô đã ra, nhưng hai tiểu nãi bao lại đợi thật lâu không thấy bóng dáng Tô Tịch Oanh trở về.

"Cha, sao mẹ còn chưa trở về?"

Tuy Đại Bảo không hỏi, nhưng một đôi mắt tô vẫn đều nhìn về phía cửa thành.

Lúc này, Lý Đạt hạ lệnh cả đội chuẩn bị xuất phát, hai nãi oa oa này đều lo lắng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play