Tô Tịch Oanh vỗ vai nàng ta an ủi, bảo nàng ta đừng tự trách mình: "Điều kiện tiên quyết để cứu người khác là bảo vệ bản thân tốt trước, đừng tự trách mình."
"Các ngươi ở lại đây, ta đi qua nhìn xem."
Chu Khinh ôm đứa nhỏ gật đầu.
Động tĩnh ở đây đã thu hút rất nhiều người đến xem, nhưng lại có rất ít người đi dập lửa, không phải mọi người đều thờ ơ, không quan tâm đến sự sống chết của người khác, mà bây giờ là lúc thiếu nước, bình thường uống nước cũng khó, vậy còn ai có thể dập lửa cho họ?
"Dùng đất và tro để dập lửa. Mọi người di chuyển đi. Thời tiết lúc này quá hanh khô. Nếu lửa không được dập tắt kịp thời, khi gió thổi tia lửa có thể rơi sang các nhà khác. Khi đám cháy bùng phát ra ngoài, không ai có thể trốn thoát." Tô Tịch Oanh lấy loa ra và hét lên với đám người vây xem.
Không có nước để dập lửa thì dùng thứ khác, ít nhất là chặn nguồn lửa càng nhanh càng tốt.
Những người đó nghe những gì Tô Tịch Oanh nói đều lo lắng, nếu lửa lan sang những nơi khác thì cửa hàng, nhà cửa của họ sẽ bị ảnh hưởng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play