"Hoàng thượng lo lắng cho vết thương của Thừa tướng nên để bản cung tới thăm. Bản cung đang tự mình chữa bệnh cho Thừa tướng thôi. Không phải là hôn mê bất tỉnh sao? Hiện tại đã tỉnh rồi."
Cánh tay Tô Ngọc Luân đọc tới phát run, ông ta hung dữ lườm Tô Tịch Oanh, chỉ muốn đánh chết nàng!
"Các ngươi lui ra ngoài hết đi." Tô Ngọc Luân không muốn mắt mặt ở nơi nhiều người Tô gia. Ngoại trừ Tô Ngọc Nhan ở lại thì mọi người đều đi ra ngoài.
Không còn người bên ngoài nữa, cuối cùng Tô Ngọc Luân cũng lộ ra bộ mặt thật của mình.
"Chúng ta là cha con, chẳng lẽ người cứ luôn đối xử với cha và muội muội như kẻ thù sao?" Sắc mặt Tô Ngọc Luân dịu đi, ánh mắt nhìn Tô Tịch Oanh tổn thương, giống như một phụ thân bất lực.
Tô Tịch Oanh ung dung ngồi xuống ghế, nghe lời này của Tô Ngọc Luân thì cười châm chọc nói: "Tô Ngọc Luân, lời này của ông không cảm thấy ghê tởm sao?"
Sắc mặt Tô Ngọc Luân trầm xuống: "Lời này của ngươi là sao, nếu không có ta thì có thể có ngươi trên đời này sao?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play