Tô Tịch Oanh cảm thấy Tiêu Tẫn không nói thật, nhưng hắn cũng sẽ không ngốc đến để người có tính nguy hiểm đi theo bọn họ, cho nên ở lúc Giang Dương cõng nam tử tuổi trẻ lại đây, nàng vẫn tiến lên xem xét tình huống của hắn.

Nam tử trẻ tuổi trừ vừa rồi bị quan sai quất bị ngoại thương ra, nhìn cũng không còn vết thương khác, nóng lên hẳn là gặp mưa quá nhiều dẫn tới phát sốt cảm mạo.

Tô Tịch Oanh lấy thuốc hạ sốt từ trong túi y phục ra đưa cho lão phụ nhân: "Thuốc này là có thể trị liệu bệnh cho nhi tử của ngươi, nếu ngươi tin chúng ta, để cho hắn uống đi."

Giang Dương cứu nhi tử của mình, hiện tại Tô Tịch Oanh còn cho bọn họ thuốc, lão phụ nhân nào có đạo lý không tin, bọn họ đã như vậy, còn có cái gì là có thể để người mưu tính.

"Cảm ơn vị phu nhân này, cảm ơn." Lão phụ nhân lại tiếp nhận chén bể Bạch Sương đưa cho bà ất, để nam tử trẻ tuổi uống nước bên trong và thuốc vào.

Bởi vì nam tử trẻ tuổi đã sốt đến hôn mê bất tỉnh, Tô Tịch Oanh chỉ có thể để hắn lên trên xe ngựa, trong xe có Tiêu Tẫn nhìn, sẽ không có chuyện gì.

Trước khi xuất phát, lão phụ nhân lại ngàn ân vạn tạ với bọn họ, Tô Tịch Oanh nhìn ra được, bà ấy là cảm kích phát ra từ nội tâm.

Sau khi ra miếu cũ, Lý Đạt đã dẫn theo đội ngũ đi về phía núi, đoán chừng là muốn vào trong núi nhìn xem có thể tìm được đồ ăn hay không.

Trên đường, tùy ý có thể thấy được nạn dân chạy nạn, những nạn dân đó thấy bọn họ nhiều người từ phía thành Vân Thủy đi tới như vậy, ánh mắt chứa tia mong đợi dần trở nên đen tối.

Bọn họ là muốn đi thành Vân Thủy trốn nạn, nhưng những người này lại muốn đi ngược về trái, có phải nói thành Vân Thủy căn bản là không thể cho bọn họ một đường sinh cơ hay không.

Bá tánh hơi có lòng nghi ngờ đều nghỉ chân nhìn bọn họ, trong lúc nhất thời cũng không biết nên tiếp tục đi về phía trước, hay là như thế nào.

Khi Tô Tịch Oanh bọn họ tới chân núi, phát hiện trên núi dưới núi đều có nạn dân, bọn họ tìm kiếm ở trong núi, hẳn là đang tìm thức ăn, ngay cả rau dại lá cây sườn núi có thể ăn đều không còn một cây.

Thấy cảnh tượng như vậy, lòng Lý Đạt thật lạnh, xem ra bọn họ muốn ở trong núi tìm đồ ăn cũng là khó với trời cao.

Nhưng sắc trời nhanh tối sầm, chỉ có thể tìm một chỗ đặt chân trước.

"Các ngươi đi chọn một ít người ra đi theo ta vào trong núi đi một vòng, nhìn xem có thể tìm chút thức ăn hay không." Lúc này, chính mình đều sắp bị chết đói, hắn ta đã không rảnh lo có thể có phạm nhân sẽ chạy trốn hay không.

"Vâng."

Tô Tịch Oanh kéo xe ngựa buộc dưới một cây đại thụ, nàng mới vừa đi qua đã rõ ràng cảm giác được có vô số đôi mắt dừng ở trên người nàng, tay nàng nắm chặt dây cương không khỏi chặt hơn.

"Giang Dương, ngươi và Hạ đại thúc đi xem có củi đốt hay không, nhặt chút trở về nhóm lửa."

Giang Dương nâng Tiêu Tẫn từ trên xe ngựa xuống sau đó gật đầu, mang theo Hạ Thủ Nghĩa đi lên trên núi.

Tô Tịch Oanh ôm cái hài tử từ trong xe xuống, lại vào trong xe xem xét tình huống của nam tử trẻ tuổi, thấy hắn sốt cao vẫn không dứt, chỉ có thể thừa dịp hắn không tỉnh lại đi vào không gian, cầm nước thuốc giảm nhiệt ra tiêm vào cho hắn.

"Phu nhân, để cho ta tới chăm sóc Trình Minh đi." Lão phụ nhân đi đến bên cạnh xe ngựa nói.

Tô Tịch Oanh nhanh chóng thu ống tiêm lại, mặt không đổi sắc quay đầu lại nói: "Được, bệnh tình của hắn ở chuyển biến tốt đẹp, ngươi cũng không cần quá lo lắng."

Lão phụ nhân Khương thị nghe xong cảm kích gật đầu: "Cảm ơn phu nhân."

Tô Tịch Oanh nhảy xuống xe ngựa, mấy ngày ăn lương khô nàng thật sự là vô cùng thèm thịt, nàng lấy một ít gạo cũ từ trong túi y phục ra, tính dùng để nấu cháo thịt.

Gạo cũ này là lão bản tiệm gạo đưa cho nàng, bởi vì nàng đều mua hết tiệm gạo, chỉ còn lại một túi gạo cũ tỉ lệ không tốt lắm, chủ tiệm vui mừng đưa cho nàng, tuy vị gạo cũ không ngon, nhưng vẫn tốt hơn ăn thô lương nhiều.

Triệu ma ma nhìn ba hài tử, Trương Thúy Nương và Bạch Sương lấy gạo cũ cho vào trong nồi lại lấy thịt khô trong túi ra xé từng chút ném vào trong nồi.

"Mấy ngày này trời mưa, củi lửa đều ướt, cũng không biết có thể thiêu cháy hay không."

Bên kia, Hạ Thủ Nghĩa và Giang Dương cũng đã ôm củi trở lại.

Tô Tịch Oanh nhìn những củi lửa đó, bọn họ nhặt hẳn là tương đối khô, nhưng sờ lên cũng vẫn ướt dầm dề, chỉ có thể thử nhìn.

Tiêu Tẫn lấy ra mồi lửa Tô Oánh mua ở huyện thành, đốt một nhóm cỏ khô nhỏ, sau đó đặt lên một cây nhánh nhỏ tương đối khô, thử vài lần, củi khô đặt ở dưới bị đốt, lửa mới chậm rãi bùng lên.

Tô Tịch Oanh nhìn toàn bộ quá trình hận đến không thể lập tức lấy một súng lửa từ trong không gian ra, nàng thật sự là người không có kiên nhẫn kia.

Sau khi châm lửa đốt, Giang Dương dùng cành làm hai cái giá ba chân, treo nồi lên giá.

Đang chờ đợi quá trình cháo nấu xong, Tô Tịch Oanh muốn đến sau núi nhìn xem, tuy phía sau ngọn núi này có thể đã bị nhóm nạn dân lục soát khắp nơi, nhưng nói không chừng sẽ có cá lọt lưới, tìm được một chút cũng là một chút.

"Nương, người đi đâu?"

Tô Tịch Oanh đứng dậy, Nhị Bảo đứng lên theo.

Từ lần trước sau khi Tô Tịch Oanh như chiến thần giáng thế xuất hiện, Nhị Bảo đã vô cùng ỷ lại với nàng, nếu không phải Tiêu Tẫn kiên trì để cô bé ngồi ở trên xe ngựa, cô bé đều hận không thể một đường đều dính ở trên người Tô Tịch Oanh.

"Nương lên trên núi bắt thỏ nướng cho Linh Nhi ăn có được hay không?"

Nhị Bảo chớp mắt to trong suốt, tuy rất muốn đi theo, nhưng sợ hãi sẽ quấy rầy đến Tô Tịch Oanh, ngoan ngoãn: "Vâng, Linh Nhi ngoan ngoãn chờ nương trở về, nương nhất định phải cẩn thận."

Tô Tịch Oanh nhịn không được bế cô bé lên hung hăng hôn một cái ở khuôn mặt nhỏ của cô bé: "Nương nhất định sẽ cẩn thận, ngoan ngoãn chờ ta trở lại."

Nhị Bảo bị hôn đến choáng váng, cô bé ngây ngốc nhìn Tô Tịch Oanh trong lúc nhất thời đều không phục hồi tinh thần lại.

Vừa rồi, nương hôn cô bé...

Oa, thật vui vẻ!

"Nương, Linh Nhi sẽ ngoan ngoãn."

Tô Tịch Oanh lên tiếng, đặt cô bé xuống mặt đất: "Nương đi đây."

Nhị Bảo lưu luyến không rời nhìn bóng dáng Tô Tịch Oanh rời đi, quay đầu lại, đã thấy Đại Bảo lấy một loại ánh mắt ngươi là phản đồ nhìn cô bé, Nhị Bảo hơi chột dạ cúi đầu, trốn đến phía sau Tiêu Tẫn.

Nhưng nghĩ đến vừa rồi Tô Tịch Oanh hôn mình, cô bé lại không nhịn được vui vẻ nói: "Phụ thân, vừa rồi nương hôn con." Bộ dáng nhỏ hơi khoe khoang, còn duỗi khuôn mặt nhỏ tới trước mặt Tiêu Tẫn cho hắn xem.

Tiêu Tẫn còn chưa từng thấy qua bộ dáng vui vẻ như vậy của nữ nhi, đều vui vẻ hơn lúc trước nhận được bất kì một thứ gì cô bé muốn.

Đại Bảo lại không vui, bởi vì nàng chỉ nói muốn bắt thỏ cho Linh Nhi không nói muốn bắt cho cậu, hừ! Cậu bé mới không hiếm lạ nàng hôn!

Đại Bảo buồn rầu, đột nhiên ngẩng đầu ôm lấy Tiêu Tẫn, một đôi mắt giống Tiêu Tẫn như đúc chứa đầy oan ức.

"Tễ Nhi làm sao vậy?"

Đại Bảo ôm cổ Tiêu Tẫn, phồng khuôn mặt nhỏ lên nói: "Phụ thân, có phải người cũng muốn nàng hôn hay không?"

Tiêu Tẫn: "..."

"Người không nói lời nào chính là cam chịu! Hừ, ta mới không hiếm lạ đâu!"

Tiêu Tẫn: "..."

Tô Tịch Oanh nào đâu biết, mình không cầm lòng nổi hôn nhẹ một cái, đã chọc thủng một túi dấm nhỏ.

Nàng vào núi, cũng không chỉ là đi sưu tầm nhà ở, nàng còn muốn vào không gian xem có thể tìm được một ít đồ vật có thể đổi tiền ở thời đại này hay không, vật tư sinh hoạt trong không gian của nàng hữu hạn, trừ số lượng lớn vật tư chữa bệnh ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play