Không thể sang sông, cũng không có khả năng để mọi người một đường đi gặp mưa, cũng chỉ có thể tìm một chỗ đặt chân trước, Lý Đạt gật đầu, dẫn theo người quay đầu lại đi về phía miếu hoang.

Chỉ là, có thể nghĩ đến nghỉ chân ở miếu hoang không chỉ là bọn họ, khi bọn họ đi đến miếu hoang, bên trong đã có không ít nạn dân chạy nạn.

Những nạn dân đó thấy lập tức có nhiều người tiến vào như vậy, đều cảnh giác nhìn bọn họ.

Vì dễ bề quản lý, Lý Đạt để quan sai an trí nạn dân đến thiên điện bên cạnh, phạm nhân còn lại trong đội ngũ tập trung ở đại điện chính, nơi đó có thể đồng thời cất chứa vài trăm người.

Tô Tịch Oanh dẫn xe ngựa đến trong sân dừng lại, ôm Đại Bảo và Nhị Bảo bọn họ đều từ trên xe xuống, đồ vật trên xe ngựa cũng cùng nhau cầm xuống.

Giang Dương dẫn theo Tiêu Tẫn lựa chọn một nơi tương đối yên lặng không khiến người chú ý.

Tô Tịch Oanh ôm hai đứa bé đi vào, đã ngửi thấy mùi thối hoắc xông vào mũi, huân đến đôi mắt nàng phát đau.

Tuy đại đường này cũng đủ lớn, nhưng mấy trăm người tiến vào, cũng nhét nội đường đến chật kín.

Tô Tịch Oanh buông hai đứa nhỏ ra: "Nạn dân bên ngoài quá nhiều, mấy ngày nay chúng ta ăn đơn giản chút." Ý của nàng là, mấy ngày nay đều không nhóm lửa nấu cơm, miễn cho khiến người chú ý.

Chủ ý của Tô Tịch Oanh được mọi người vẫn luôn đồng ý.

Tô Tịch Oanh cầm thuốc từ trên người ra đưa cho Đại Bảo: "Tễ Nhi tới, đây là thuốc hôm nay ngươi phải uống, tuy vết thương trên người của ngươi đã khá hơn nhiều, nhưng còn chưa khỏi hẳn, trước khi khỏi hẳn là phải tiếp tục uống thuốc."

Đại Bảo mở to một đôi mắt giống Tiêu Tẫn như đúc nhìn nàng, cậu bé cảm thấy Tô Tịch Oanh là người xấu, chỉ là người xấu này lại cứu hắn, hiện tại tâm tình nhỏ của Đại Bảo vô cùng phức tạp, cậu bé muốn tiếp tục chán ghét Tô Tịch Oanh, nhưng lại cảm thấy như vậy không đúng lắm.

Cho nên khuôn mặt nhỏ đều nhăn thành một quả dưa chuột.

Tô Tịch Oanh nhìn bộ dáng rối rắm kia của cậu bé, sinh ra tâm tư chọc cậu bé: "Không uống thuốc, vết thương sẽ không khỏi, không khỏi được sẽ không bảo vệ được phụ thân của ngươi và Linh Nhi, ngươi sẽ không sợ bọn họ bị người xấu bắt đi sao?"

Đại Bảo vừa nghe lời này của nàng, hai mắt to đều trợn tròn: "Ta nhất định sẽ bảo vệ tốt phụ thân và Linh Nhi! Hừ!"

Nói xong, cậu bé cầm thuốc Tô Tịch Oanh cho cậu bé, mở cái miệng nhỏ ra uống vào.

"A!" Sau khi vỏ bọc đường viên thuốc hòa tan, đắng đến đứa bé nhíu chặt mày nhỏ lại.

"Ha ha ha ha." Tô Tịch Oanh nhìn bộ dáng đáng yêu này của cậu bé bị chọc đến lên tiếng cười.

Tâm tình Đại Bảo không tốt, quay đầu lại chui vào trong lòng Tiêu Tẫn.

Tiêu Tẫn lạnh lùng liếc mắt nhìn Tô Tịch Oanh một cái: "Ngây thơ."

Ý cười của Tô Tịch Oanh không thay đổi, khiêu khích nhướng mày: "Kia cũng là vì hài tử."

Tiêu Tẫn cầm túi nước cho Đại Bảo uống nước, khóe mắt đều không hề cho nàng.

Tô Tịch Oanh buồn cười cong môi, hai phụ tử thật là một dạng, đương nhiên, Đại Bảo vẫn đáng yêu hơn Tiêu Tẫn nhiều.

"Quan gia, cầu xin ngươi cho chúng ta đồ ăn đi, chúng ta đã ba ngày không có cái gì ăn rồi."

"Cút cút cút, nơi này không có lương khô, đều cút ngay cho ta."

Tô Tịch Oanh quay đầu lại đã thấy quan sai bị một số nạn dân ngăn cản ở ngoài cửa.

Một bà lão cả người bị ướt, khuôn mặt già nua quỳ gối trước mặt quan sai, không ngừng dập đầu với bọn hắn, khẩn cầu có thể có được một miếng ăn.

Một quan sai mặt non tốt bụng có chút không chịu nổi hình ảnh như vậy, lấy ra một miếng lương khô từ trên người chuẩn bị đưa cho bà lão, ai biết tay hắn còn chưa vươn ra, đã bị Lý Đạt bắt được.

Quan sai trẻ tuổi kinh ngạc ngẩng đầu, đã thấy vẻ mặt Lý Đạt hung thần ác sát nhìn hắn cắn răng thấp giọng nói: "Ngu xuẩn, ngươi muốn hại chết chúng ta, nhanh thu đồ lại, bằng không một đường này ngươi đều đừng nghĩ ăn cái gì!"

Quan sai trẻ tuổi bị bộ dáng này của hắn sợ tới mức mơ hồ, nhanh thu lương khô vào túi tay áo.

Lý Đạt mắt lạnh nhìn những bá tánh đó, không phải hắn không có lòng thương hại, chỉ là nhân số nạn dân đông đảo, nếu bọn họ lấy đồ vật ra khiến cho bọn họ nổi lên ý xấu, vậy hậu quả không dám tưởng.

"Nơi này của chúng ta có vài trăm người há mồm chờ ăn, chính mình đều không có nào còn có cho các ngươi, các ngươi còn có sức lực thì nhanh đi đến thành Vân Thủy đi, khẳng định quan phủ sẽ mở cửa thành xây lều cháo sắp xếp tốt cho các ngươi."

Lý Đạt nói xong, nhanh để quan sai dọn đồ vật trên xe vào, sau đó cũng đi theo vào đại đường đóng đại môn cũ nát lại.

Tô Tịch Oanh thu hết một màn này đáy mắt, trong khoảng thời gian ngắn bọn họ không có biện pháp rời khỏi nơi này, nhưng nạn dân đi đến bên này sẽ càng ngày càng nhiều, chỉ sợ sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện.

Ban đêm trời đầy mây đến rất nhanh, ban đêm Tô Tịch Oanh cầm bánh rán mua ở huyện thành và thịt hổ khô từ trong túi y phục chia cho mọi người.

Ban đêm Tô Tịch Oanh tính thay phiên canh giữ để ngừa vạn nhất với Giang Dương.

Trong miệng Tô Tịch Oanh nhẹ nhàng du dương làn điệu, dỗ cho Nhị Bảo ngủ, nàng quay đầu lại đã thấy Đại Bảo mở to một đôi mắt nhìn nàng, sau khi đối diện với tầm mắt của nàng, cậu bé lại lập tức dời đôi mắt đi.

Đại Bảo gối đầu nhỏ lên trên vai Tiêu Tẫn, ánh mắt còn nhìn lén về phía Tô Tịch Oanh.

"Phụ thân."

"Ừ?" Tiêu Tẫn nhàn nhạt lên tiếng.

"Phụ thân, Tễ Nhi mới sẽ không thích nữ nhân xấu kia." Nói xong, cậu bé còn bảo đảm như nhéo nắm tay nhỏ của mình, Linh Nhi ngu ngốc, lại còn để nữ nhân xấu ôm ngủ, cũng không sợ bị nữ nhân xấu ăn một ngụm luôn! Hừ!

Sau khi Tiêu Tẫn trầm mặc một lúc lâu mới nói: "Không thích thì không thích." Nếu Tô Tịch Oanh có năng lực, Tễ Nhi tự nhiên sẽ tiếp nhận nàng: "Nhưng, nàng xác thật cứu phụ thân, cũng cứu các ngươi."

Đại Bảo mở to mắt: "Vậy, vậy phụ thân, chúng ta phải lấy thân báo đáp sao?"

Tiêu Tẫn: "..."

Giang Dương ở bên cạnh nghe được yên lặng quay mặt đi, hắn bảo đảm, lần sau tuyệt đối không hề nói chuyện xưa cho tiểu thế tử bọn họ nữa, chuyện xưa trên thoại bản cũng thật là, cái gì ân cứu mạng nên lấy thân báo đáp, hắn ta chỉ tùy tiện lại thuận miệng nói đã khiến tiểu thế tử ghi tạc vào trong lòng.

Ban đêm, Tô Tịch Oanh ngồi xếp bằng dựa vào tường, trong bóng đêm sắc bén tầm mắt lạnh nhạt đảo qua tứ tung ngang dọc ở trên người phạm nhân.

Bên ngoài mưa lại rơi, hạt mưa to đến bên tai cũng chỉ còn lại tiếng mưa rơi tinh mịn.

Tô Tịch Oanh hít sâu một hơi, chìm hơi thở vào đan điền, ngay ở lúc nàng chuẩn bị luyện công vận khí, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng trầm thấp của Tiêu Tẫn: "Có người đi về bên này, không ít người, là một đại đội ngũ."

Tô Tịch Oanh ngước mắt nhìn hắn một cái, nàng nghiêng tai lắng nghe, quả nhiên nghe thấy một trận tiếng bước chân hỗn loạn ở tiếng mưa rơi.

Tô Tịch Oanh lập tức cảnh giác lên.

Không bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng cửa của miếu cũ bị người đẩy ra, xuyên qua cửa sổ rách nát, dựa vào ánh trăng mỏng manh còn có thể thấy những người này tiến vào trong viện.

Tô Tịch Oanh đứng lên đi đến phía trước cửa sổ nhìn ra ngoài, những người đó đều là người mặc áo tơi, mặt đều bị mũ to rộng che đậy, khiến người không thấy rõ bộ dáng của bọn họ.

Sau khi những người đó vào sân, nhìn xe ngựa của Tô Tịch Oanh đỗ ở bên ngoài, trong mắt chợt lóe qua tia tham lam, nhưng bọn họ nhìn quan sai canh giữ ngoài cửa chính đường cũng không tới gần, mà là đi ra sau miếu cũ.

Quan sai trông coi thấy những người đó đi hậu viện, nặng nề thở ra một hơi, những người này thoạt nhìn lại hơi khác với những bá tánh bình thường trốn thiên tai đó, nếu bọn họ muốn đoạt lương khô, những quan sai là bọn họ này đó cộng lại đều không nhất định là đối thủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play