Tô Tịch Oanh đặt tách trà xuống bàn: "Nếu không nói là tôn tử của Trấn Quốc công, chỉ nhìn dáng vóc kia, ta cứ tưởng là ăn xin từ đâu đến. Phủ Trấn Quốc công trông cũng không giống như thiếu ăn thiếu mặc gì cả, sao lại không nuôi nổi một đứa trẻ, nhìn nha hoàn kia, cánh tay nàng ta còn to hơn bắp chân thằng bé. Các người không thấy xấu hổ à, ta vì thương cảm mới đưa thằng bé về Vương phủ cho ăn cơm no, chẳng lẽ cũng là có lỗi sao?"
Lão phu nhân bị vặn lại như thế thì nghẹn họng: "Ngươi, ngươi nói bậy nói bạ! Tranh nhi gầy gò như vậy là do sức khỏe yếu ớt từ nhỏ, quá bổ không tiêu nổi."
"Vậy sao khi ở nhà ta, thằng bé có thể ăn được ba bát cơm một bữa? Sao thế? Hay là cơm ở Vương phủ ăn ngon hơn?"
Lão phu nhân trừng mắt nhìn Phó Tranh, thấy hình như cậu bé quả thực đã mập hơn một ít, khí chất toát lên trên người cũng có vẻ cũng khác hẳn ngày thường, bà ta rất ít quan tâm đến đứa cháu trai này, thấy cậu bé luôn rụt rè, sợ sệt, ngay cả nói cũng không dám nói, không có tiền đồ, làm sao phủ Trấn Quốc công có thể trông cậy vào cậu bé để nâng đỡ tương lai gia tộc chứ?
"Đó là chuyện trong nhà của phủ Trấn Quốc công, đâu đến lượt người ngoài xen vào khoa tay múa chân! Vương phi có hơi lắm chuyện quá rồi đấy! Ngươi thân là nữ nhân nhà người ta, không chịu ở hậu trạch, giúp chồng dạy con đi, mà còn ló mặt ra ngoài tự làm mình mất mặt xấu hổ, Tề Vương lấy phải ngươi làm Vương phi, thật sự là số đen tám kiếp!"
Hôm nay lão phu nhân cố tình chạy đến đây, chính là để mắng Tô Tịch Oanh. Bà ta tự xưng thân phận tôn quý, địa vị cũng cao, dạy dỗ một Vương phi nhỏ tuổi cũng là điều đương nhiên.
Phó Tranh nghe lão phu nhân nói vậy thì mặt mày biến sắc: "Tổ mẫu, Vương phi không phải như lời tổ mẫu nói đâu, người đừng nên nói Vương phi như thế."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT