Mang Không Gian Vật Tư Xuyên Đến Cổ Đại Nuôi Dưỡng Vương Gia Tàn Phế Cùng Hai Bé Con

Chương 30


2 tháng

trướctiếp

Giang Dương người đầy vết thương nhìn Tô Tịch Oanh như là một hung thú phẫn nộ vọt vào chiến cuộc, sát khí đáy mắt dần nồng đậm, toàn thân như bị rót đầy sức lực, từng quyền đánh đến thịt bắn ra ngoài.

Người xung quanh xem náo nhiệt thấy Tô Tịch Oanh đột nhiên trở về, đều khiếp sợ trợn tròn đôi mắt.

Mà những nam nhân muốn nhân cơ hội cướp đoạt thịt hổ và hài tử đó, một đám bị Tô Tịch Oanh đánh đến hoàn toàn biến dạng.

Tô Tịch Oanh ôm Nhị Bảo đứng ở giữa phạm nhân đầy đất, lệ khí quanh người chỉ tăng không giảm: "Ta đã nói rồi, nếu ai dám đụng đến người của ta, ta sẽ dẫm nát đầu của hắn, Tô Tịch Oanh ta luôn nói được thì làm được!"

Dư lại những phạm nhân còn sống đó run bần bật, một đám chỉ có thể nằm trên mặt đất giả chết, hy vọng mình có thể tránh được một kiếp!

"A, nương, nương hu hu..." Nhị Bảo ôm Tô Tịch Oanh lên tiếng khóc lớn, Tô Tịch Oanh nghe tiếng khóc mềm mại của cô bé, tim như bị dẫm nát.

Nàng vội trấn an vỗ Nhị Bảo bối: "Đừng sợ đừng sợ, nương đã trở lại, sẽ không có người dám bắt nạt Linh Nhi nữa."

Tô Tịch Oanh ôm Nhị Bảo tiến lên đỡ Bạch Sương và Triệu mụ mụ bọn họ dậy, Giang Dương cũng chống người bế Đại Bảo từ trên mặt đất lên.

"Phu nhân, Vương gia đâu?" Đây là lần đầu tiên Giang Dương nguyện ý lấy tôn xưng gọi Tô Tịch Oanh.

"Chờ ở trên xe ngựa cửa thành, hiện tại đều dọn dẹp đồ vật một chút, chúng ta đi qua."

Giang Dương nghe Tiêu Tẫn còn sống, rốt cuộc trên mặt lộ ra một nụ cười.

Mặc kệ lúc trước Tô Tịch Oanh đã làm cái gì, ở lúc nàng nghĩa vô phản cố nhảy xuống cứu Tiêu Tẫn, toàn bộ thù hận trước kia đều xóa bỏ.

Tô Tịch Oanh nhìn về phía Nhị Bảo, thấy hắn nhìn Tô Tịch Oanh bĩu cái miệng nhỏ, rõ ràng cực kỳ sợ hãi, lại không để nước mắt chảy ra.

Đứa nhỏ này thật là... Hiểu chuyện đến làm người đau lòng: "Tễ Nhi đến đây, ta dẫn ngươi đi tìm phụ thân ngươi được không?"

Đại Bảo mắt to đỏ hồng gật đầu duỗi tay để Tô Tịch Oanh ôm đi.

"Hạ đại thúc, Trương tẩu tử, các ngươi đều không sao chưa?"

Mấy người thấy Tô Tịch Oanh trở về cũng vô cùng kinh ngạc, ngay cả vết thương trên người đều không cảm thấy đau, bất tri bất giác bọn họ đã xem Tô Tịch Oanh trở thành tương lai hy vọng của chính mình.

"Không sao không sao, phu nhân và lão gia có thể bình an trở về thì tốt."

"Đúng vậy, đúng."

Vài người đỡ lẫn nhau đi về phía trước, mà Tiêu Tẫn sớm đã đánh xe lại đây, chờ ở phía trước.

Vừa rồi quan sai ở bên ngoài vây xem, nhìn huyết nhục hỗn độn đầy đất, may mắn mấy ngày nay mình không bỏ đá xuống giếng, bằng không biến thành thịt nát trên mặt đất chính là bọn họ!

"Phụ thân, là phụ thân!"

Đại Bảo và Nhị Bảo thấy Tiêu Tẫn, vui vẻ gọi, rối rít xoắn cơ thể nhỏ bé từ trên người Tô Tịch Oanh xuống chạy về phía Tiêu Tẫn.

Tiêu Tẫn chống đôi tay từ trên xe ngựa xuống, giang hai tay ôm hai đứa nhỏ vào trong lòng.

"Phụ thân, hu hu hu... Cuối cùng phụ thân đã trở lại."

"Phụ thân..." Đại Bảo kiên cường ở trong một cái chớp mắt nhào vào trong lòng Tiêu Tẫn kia, cũng khóc.

Tiêu Tẫn lau khô nước mắt trên mặt bọn họ, đáy mắt đều là đau lòng: "Không khóc, phụ thân đã trở lại."

Nhìn hai hài tử gầy yếu, lúc này, Tiêu Tẫn là cảm kích với Tô Tịch Oanh, mặc dù không biết nàng là ai, lại muốn làm cái gì, nhưng nàng cứu hắn, khiến hắn còn có thể gặp lại hai đứa nhỏ, vậy là đủ rồi.

"Vâng, không khóc, nương mua cho các con rất nhiều đồ ăn ngon, mau lên trên xe ngựa đi." Tô Tịch Oanh đi tới, bế Đại Bảo và Nhị Bảo lên đặt lên trên xe.

Hai đứa nhỏ khụt khịt ngừng khóc thút thít, kinh ngạc nhìn xe ngựa.

Nhị Bảo mở mắt to đỏ hồng nhìn Tô Tịch Oanh đáng yêu mở miệng: "Nương, người, người lấy xe ngựa ở đâu vậy?"

"Đây là nương mua ở huyện thành, về sau lên đường các con có thể ngồi ở trên xe ngựa không cần đi nữa."

"Vương gia, thuộc hạ vô dụng." Giang Dương đi đến trước mặt Tiêu Tẫn vẻ mặt áy náy, nếu không phải Tô Tịch Oanh kịp thời xuất hiện, hậu quả hắn ta không dám tưởng.

Tiêu Tẫn thấy máu ở trên người mấy người, có thể nghĩ ra vừa rồi bọn họ đã trải qua chém giết như thế nào, khuôn mặt của hắn âm trầm: "Không cần tự trách, ngươi đã cố gắng."

Tô Tịch Oanh kiểm tra cho hai đứa nhỏ, xác định trên người bọn họ không có miệng vết thương mới, mới mở tay nải ra lấy điểm tâm mua ra cho bọn họ: "Từ từ ăn, nương đi xem những người khác."

Tô Tịch Oanh thấy trên người Trương Thúy Nương bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều bị thương, nếu không xử lý kịp thời, rất dễ dàng bị nhiễm cảm.

Giang Dương đỡ Tiêu Tẫn lên trên xe ngựa, sau đó kéo xe tìm được một mảnh đất trống đặt chân.

Tô Tịch Oanh lấy một tay nải lớn ra từ trên xe ngựa, trước để Lâm Sanh lại đây.

"Đến, để ta nhìn xem bị thương chỗ nào."

Lâm Sanh cũng bị sợ tới mức không nhẹ, nhưng cậu bé lớn tuổi hơn một ít, lúc này mặc dù sợ hãi, cũng vẫn ngoan ngoãn nói: "Không, không có việc gì."

"Phu nhân, Sanh Nhi da dày thịt béo, qua mấy ngày thì tốt rồi." Trương Thúy Nương khách khí nói.

Tô Tịch Oanh kéo tay Lâm Sanh để hắn ngồi xuống ở trước mặt mình, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Lúc ấy nhiều người như vậy, ai biết bị va chạm chỗ nào, vạn nhất có vết thương ngầm không kịp thời xử lý chậm trễ hài tử làm sao bây giờ?"

Trương Thúy Nương không nói, dù sao cũng là nhi tử của mình, cũng lo lắng hắn sẽ có việc.

Nhưng cũng may tiểu Lâm Sanh tương đối linh hoạt, trừ phía sau lưng hơi bầm tím và trên cánh tay hơi bị thương ở ngoài da ra, chỗ khác không có gì trở ngại.

"Trong chốc lát lại xuất phát, ngươi và Linh Nhi bọn họ lên trên xe ngựa ngồi đi."

"Phu nhân, ta, ta có thể tự mình đi."

Tô Tịch Oanh nâng chân cậu bé lên, cởi giày đã bị mài mòn đến không ra gì ra, chân nho nhỏ mọc đầy bọt nước, nhưng đứa nhỏ này lại không rên một tiếng, cũng là hiểu chuyện đến làm người đau lòng: "Ngươi lên trên xe chăm sóc cho đệ đệ muội muội được không?"

Lâm Sanh nghiêng đầu suy nghĩ, gật đầu: "Vâng."

Trương Thúy Nương thấy Tô Tịch Oanh đánh giết những ác nhân đó, bộ dáng hung tàn kia cũng hơi sợ hãi, nhưng hôm nay thấy nàng kiên nhẫn cẩn thận với nhi tử của mình như thế, trong lòng cảm động thầm thề, tuyệt đối sẽ không làm ra bất kì chuyện gì có lỗi với nàng.

Sau khi Tô Tịch Oanh chọc vỡ bọt nước trên chân cậu bé lại thoa thuốc lên, mới dùng băng gạc sạch sẽ băng bó chân của cậu bé, sau đó ôm cậu bé đứng dậy đặt lên trên xe ngựa.

"Ngoan, ta đi xem cho nương của ngươi."

"Cảm ơn phu nhân."

Tô Tịch Oanh lại đi kiểm tra thương thế cho Trương Thúy Nương, nàng nhìn vết thương trên mặt Trương Thúy Nương, biết lúc ấy khẳng định là nàng ấy rất tàn nhẫn: "Cảm ơn ngươi Trương tẩu tử."

Trương Thúy Nương hơi xấu hổ, nàng ấy cảm thấy mình không làm được cái gì: "Phu nhân đừng nói như vậy, là hai mẫu tử chúng ta phải cảm ơn người mới đúng."

Tô Tịch Oanh lắc đầu, ở dưới tình huống không biết sinh tử của nàng và Tiêu Tẫn, mẫu tử Trương Thúy Nương còn có thể tiến lên hỗ trợ, đây là rất khó có được, mặc kệ bọn họ có cân nhắc của mình hay không, bọn họ cũng đã lao ra.

"Trương tẩu tử không có gì trở ngại, vết bầm trên người không cần thuốc cũng có thể tốt lên."

"Được, được."

So với với Trương Thúy Nương bọn họ, mặt mũi Hạ Thủ Nghĩa có vẻ hơi bầm dập.

Khi Tô Tịch Oanh đến trước mặt, Hạ Thủ Nghĩa tự cười giễu: "Nhớ năm đó lão hán ta cũng là có thể một mình đấu vài người, già rồi."

Tô Tịch Oanh bị bộ dáng này của ông ấy chọc cười: "Không đánh thắng khẳng định là bởi vì ngươi không cầm nồi, nếu ngươi cầm nồi, khẳng định không ai là đối thủ của ngươi."

"Ha ha ha, a." Cười to tác động miệng vết thương trên mặt, Hạ Thủ Nghĩa đau đến mặt đều nhăn lại.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp