Khóe mắt Tiêu Tẫn co rút, hắn là một ngoại nam cũng không phải là trượng phu thật sự của nàng, sao nàng có thể mặt không đổi sắc nói ra loại lời nói này!
"Không cần."
"Vậy quên đi, ta tự mình đi tắm." Nàng vốn là sợ hắn không tiện muốn giúp hắn gội đầu, nếu hắn không cần thì thôi.
Sau khi Tô Tịch Oanh tắm xong, Tiêu Tẫn ở dưới đỡ của Trương Sơn đi ra phía sau phòng tắm.
Tô Tịch Oanh ngồi ở ngoài phòng thổi gió đêm, nghĩ tình huống của hai đứa nhỏ và Triệu ma ma bọn họ, tuy tiểu tử Giang Dương kia có võ công, nhưng cũng không biết đáng tin cậy dựa vào không, có thể bảo vệ bọn họ hay không.
"Sao còn chưa ngủ?"
Tô Tịch Oanh quay đầu lại, nhìn khuôn mặt anh tuấn nhiễm ánh trăng của hắn, cả người đều sững sờ ở tại chỗ.
Vải xám áo quần ngắn mặc ở trên người hắn có vẻ hơi nhỏ, thậm chí khoảng cách ống tay áo đến khuỷu tay của hắn còn rất xa, ngay cả ống quần cũng khó khăn lắm mới đến cẳng chân của hắn, lúc trước nàng đã biết hắn sinh ra cao lớn, hiện giờ nhìn lại càng trực quan hơn.
Tắm gội xong, tóc dài đen nhánh của hắn tùy ý buông xuống trước người, che khuất hình dáng rõ ràng của hắn, làm cả khuôn mặt hắn thoạt nhìn nhu hòa rất nhiều, lại cũng càng đột hiện ra ngũ quan tinh xảo của hắn.
Tô Tịch Oanh không thể không thừa nhận, người này thật sự là lớn lên đẹp.
"Ta chờ ngươi."
Trương Sơn nâng Tiêu Tẫn vào trong phòng ngồi xuống, nhịn không được trêu chọc nói: "Tiêu huynh đệ và nương tử ngươi tình cảm cũng rất tốt."
Khi Tô Tịch Oanh vào nhà vừa lúc nghe thấy những lời này, nàng sẽ nói lúc trước Tiêu Tẫn hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng sao?
"Các ngươi nghỉ tạm, ta cũng trở về ngủ đây."
"Làm phiền."
Trương Sơn ra nhà ở, thuận tay đóng cửa lại cho bọn họ.
Trong phòng bày biện rất đơn giản, chỉ có một cái bàn, hai ghế còn có một cái giường tre, giường tre không lớn, hai người nằm thẳng ở phía trên đều sẽ hơi chật trội.
Tô Tịch Oanh sờ tóc khô không sai biệt lắm, trực tiếp ngã xuống ở trên giường tre: "Ta ngủ, ngươi tùy ý."
Tiêu Tẫn nhìn nàng cố gắng hoạt động thân thể vào trong giường tre, biết nàng đây là tính để lại một chỗ cho hắn.
Tiêu Tẫn lại không lên trên giường tre ngủ, mà là ngồi ở ghế trên nhắm mắt dưỡng thần.
"Ác, ác ác..."
Tô Tịch Oanh tỉnh lại ở trong tiếng gà gáy, nàng mở mắt ra, đã thấy Tiêu Tẫn ngồi ở ghế trên.
Tô Tịch Oanh đứng dậy, trong lòng mắng câu làm ra vẻ, cũng mặc kệ hắn mở cửa phòng ra đi ra ngoài.
Vương thẩm bọn họ đã sớm tỉnh, thấy Tô Tịch Oanh ra cười nói: "Tiểu nương tử tỉnh rồi, ngươi đến sân sau rửa mặt, nhà bếp làm bánh bột ngô, sau khi các ngươi ăn thì dọn dẹp một chút chuẩn bị xuất phát đi với Giả Sơn bọn họ."
"Vâng."
Tô Tịch Oanh đến sân sau, lấy chút nước giếng rửa sạch rồi vào nhà bếp, bên trong đặt mấy cái bánh bột gạo lức, hẳn là để lại cho bọn họ.
Tô Tịch Oanh bưng chậu nước, cầm bánh bột ngô trở lại trong phòng.
"Rửa mặt, ăn rồi chuẩn bị xuất phát."
"Ừ."
Khi Tô Tịch Oanh bọn họ từ trong phòng ra, Trương Sơn bọn họ đã nâng lợn rừng lên trên xe bò, dùng rơm rạ che lại.
"Tiêu huynh đệ, các ngươi lên xe, chúng ta sẽ đi đến huyện thành."
Tiêu Tẫn gật đầu, Tô Tịch Oanh cõng hắn ngồi xuống trên xe.
Xe bò không lớn, sau khi đặt một con lợn rừng, cũng chỉ dư lại hai vị trí người có thể ngồi.
Bán heo không cần quá nhiều người đi, một mình Trương Sơn là đủ rồi.
"Tô tiểu nương tử, Tiêu lang quân, chúng ta nông gia này không có thứ tốt gì, những bánh bột ngô này các ngươi mang ở trên đường ăn đi, hy vọng các ngươi có thể nhanh chóng trở lại nhà của mình, đừng khiến cho người trong nhà lo lắng."
Tô Tịch Oanh nhận bánh bột ngô nói lời cảm ơn: "Cảm ơn ngươi Vương thẩm, chúng ta sẽ nhớ kỹ ân tình của một nhà các ngươi."
Thím Vương cười lắc đầu, bèo nước gặp nhau, ai lại biết tương lai như thế nào, chỉ cho là kết thiện duyên mà thôi.
"Nương, chúng ta phải đi rồi." Trương Sơn nhảy lên xe bò.
"Đi thôi, trên đường cẩn thận chút."
"Đi."
Tiễn Tô Tịch Oanh bọn họ đi, Vương thẩm chuẩn bị dọn dẹp nhà ở Trương Sơn một chút, ai ngờ mới vừa đi vào đã phát hiện mấy lượng bạc vụn ở trên bàn, bà ấy biết, khẳng định là Tô Tịch Oanh bọn họ để lại, khi bà ấy cầm bạc đuổi theo ra, đã sớm không thấy bóng dáng xe bò đâu.
"Nương, người làm sao vậy?"
Vương thẩm nhìn bạc trong tay thở dài: "Tiêu lang quân bọn họ chỉ là ăn chút cơm canh đạm bạc ở nhà ta, nghỉ ngơi một đêm đã cho nhiều bạc như vậy, ta nào có thể an tâm nhận."
Mấy lượng bạc, với một nông gia bình thường mà nói, chính là một hai năm thu hoạch của bọn họ, có thể nói là một khoản tiền rất lớn.
"Nương, nếu bọn họ cho, chúng ta cứ nhận đi, người nhận bạc, Tô tiểu nương tử bọn họ cũng có thể an tâm."
Vương thẩm lắc đầu, Tiêu lang quân kia khí độ bất phàm, dù hai chân tàn nhưng khí thế cũng không yếu chút nào, hai người này tuyệt đối không phải là người thường.
Tô Tịch Oanh từ Trương Sơn hiểu biết nơi này, bọn họ là một sơn thôn xa xôi lệ thuộc ở ngoài thành Vân Thủy, bởi vì tương đối xa xôi, cho nên từ khi sinh ra đến bây giờ Trương Sơn cũng không biết thành Vân Thủy trông như thế nào, từ thôn đến huyện thành gần nhất thời gian đều phải đi nửa ngày, càng đừng nói đi thành Vân Thủy.
"Tiêu lang quân, các ngươi đừng lo lắng, chờ tới huyện thành rồi, các ngươi đi thuê một chiếc xe ngựa, ngồi xe ngựa đi thành Vân Thủy không đến một ngày là có thể tới."
"Được."
Tuy xe bò xóc nảy, nhưng cũng may một đường thuận lợi, ở trước buổi trưa, bọn họ đã đến huyện thành.
Sau khi vào huyện thành, Tô Tịch Oanh từ trên xe bò nhảy xuống, lại đỡ Tiêu Tẫn xuống dưới.
"Cảm ơn Trương huynh đệ một đường đưa tiễn." Tiêu Tẫn cảm kích nói.
Trương Sơn ngại ngùng cười cười: "Việc nhỏ việc nhỏ, chỉ là ta không thể đưa các ngươi về đến nhà, bên kia chính là nơi thuê xe ngựa, nếu không đợi ta bán xong lợn rừng sau đó tìm cho các ngươi một chiếc lại đây?"
Tiêu Tẫn từ chối: "Trương huynh đệ có thể đưa chúng ta đến đây đã là cảm kích khôn cùng."
"Vậy được, các ngươi trên đường cẩn thận." Trương Sơn phải vội vàng đi bán heo, sau khi từ biệt với bọn họ thì rời đi.
Tô Tịch Oanh lo lắng bọn nhỏ, cõng Tiêu Tẫn đi đến nơi thuê xe ngựa.
"Chúng ta không có dẫn đường, nếu ngươi là có cái gì muốn mua, vậy mua ở chỗ này, thành Vân Thủy không có dẫn đường là không vào được." Mới vừa đi đến đầu phố, Tiêu Tẫn đã mở miệng nói.
"Lời này của ngươi là nhắc nhở ta, ta đi thuê chiếc xe ngựa trước, ngươi ở trên xe chờ ta, ta đi mua chút đồ."
Tiêu Tẫn gật đầu: "Ừ."
Sau khi Tiêu Tẫn tìm một lão đạo phu xe có kinh nghiệm, rồi lên xe ngựa lều xanh đên thoạt nhìn có hơi xưa cũ.
Tô Tịch Oanh đi trên đường mua đồ vật, nàng không dám trì hoãn quá nhiều thời gian, cũng nghĩ trong tay giữ chút tiền bạc để ngừa vạn nhất, chỉ mua một ít nguyên liệu nấu ăn với gạo và mì rồi đến địa điểm ước định lên xe ngựa.
Tiêu Tẫn thấy nàng mua bao lớn bao nhỏ đã xê dịch vị trí cho nàng.
Tô Tịch Oanh đặt hai túi điểm tâm lên trên cùng tay nải: "Điểm tâm này là cho Linh Nhi bọn họ, cũng không biết hai ngày này nàng thế nào, biết ngươi rơi vào trong nước, đoán chừng phải thương tâm hỏng rồi, còn có Tễ nhi, vết thương kia của hắn đều còn chưa khỏi đâu..."
Tô Tịch Oanh nói khiến Tiêu Tẫn nhíu mày, hắn lo lắng nhất cũng là hai đứa nhỏ.
Dọc theo đường đi, hai người đều lo lắng sốt ruột, hy vọng có thể nhanh hội hợp với đại đội.
Xe ngựa ra huyện thành không lâu, trời đã trở nên âm u, nhìn như là trời lại muốn mưa, Tô Tịch Oanh còn nhớ rõ lời nói lúc trước của Hạ Thủ Nghĩa, cho nên lại mua hai dù giấy và nón mũ ở huyện thành.
Quả nhiên, không bao lâu mưa đã rơi.