"Đương nhiên, ta chính là người bên gối của hắn, hắn có chuyện gì là có thể giấu ta sao, Hổ Phù ngươi muốn, hiện tại ở trong tay của ta."
Hắc y nhân bán tín bán nghi, nhưng thấy Tô Tịch Oanh nói rất chắc chắn, nghi ngờ nói: "Hắn sẽ giao Hổ Phù cho ngươi?"
"Ta trộm, chỉ là không nghĩ tới sẽ là đồ vật Đại điện hạ muốn, ngươi trở về nói cho Đại điện hạ, nếu hắn muốn Hổ Phù, để cho hắn tự mình tới đón ta trở về."
Hắc y nhân nhíu mày, cảm thấy Tô Tịch Oanh là đang lừa hắn, mục đích của nàng chỉ là muốn thấy Đại hoàng tử mà thôi.
"Tiêu Tẫn vẫn luôn nghi ngờ thân phận của hai đứa nhỏ kia, đã sớm cảm thấy kia không phải là con ruột của, ngươi cho rằng ngươi bắt bọn họ, Tiêu Tẫn sẽ ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ sao?"
Lời này khiến hắc y nhân hơi dao động: "Ngươi giấu hổ phù ở chỗ nào."
Tô Tịch Oanh cười lạnh một tiếng: "Ta nói, để Đại hoàng tử tự mình tới đón ta, ta sẽ nói cho hắn."
Trong lúc nhất thời, hắc y nhân không thể xác định Tô Tịch Oanh nói là thật hay là giả, nếu nàng nói chính là sự thật, vậy bọn họ không cần thiết bắt một tiểu hài tử vô dụng.
"Được, ta tạm thời tin ngươi, ta sẽ truyền lời ngươi nói cho Đại hoàng tử." Hắc y nhân làm cái thủ thế về phía trong bóng đêm, không bao lâu, một hắc y nhân khác đã ôm Nhị Bảo bị đánh ngất đi ra.
Đôi mắt của Tô Tịch Oanh co rụt, đi lên trước ôm lấy Nhị Bảo.
"Tô Tịch Oanh, tốt nhất ngươi nói là lời thật." Hắc y nhân âm trầm mở miệng.
Mặt Tô Tịch Oanh không biểu tình nhìn bọn họ: "Ta, chỉ nói thật với Tiêu Tuyệt, sau này còn dám đụng đến hài tử của ta, ta sẽ dẫm các ngươi thành thịt nát!"
Hai người nhìn nàng bóng dáng rời đi đều nhíu mày.
"Rốt cuộc nàng nói có phải sự thật hay không?"
"Những câu nàng nói không rời Đại điện hạ, sợ là oán khí trong lòng sâu nặng, nói chính là sự thật cũng không phải không có khả năng, trước truyền tin cho điện hạ, để điện hạ quyết định."
"Vâng."
Nếu để cho bọn họ biết Tô Tịch Oanh đang chơi đùabọn họ, bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngu xuẩn này!
Khi Tô Tịch Oanh ôm Nhị Bảo đi ra rừng trúc, nhìn thoáng qua về phía rừng trúc, chợt trực tiếp ôm Nhị Bảo từ tường viện vào sân.
Bóng dáng của nàng vừa biến mất ở sau tường viện, một bóng dáng từ trong rừng trúc đi ra.
Tô Tịch Oanh nhẹ nhàng ấn hổ khẩu của Nhị Bảo, Nhị Bảo sâu kín tỉnh lại, khi nhìn thấy rõ ràng bộ dáng của Tô Tịch Oanh, nàng chu miệng nhỏ, nháy mắt to như mắt nai đầy nước.
Thân thể nho nhỏ của cô bé run rẩy, chịu đựng sợ hãi thật lớn.
Bộ dáng này khiến Tô Tịch Oanh nhìn mà tim như bị đâm nát, nàng ôm chặt Nhị Bảo, nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng cô bé ôn nhu dỗ dành: "Ngoan Linh Nhi không sợ, không có việc gì, đã không có việc gì." Nàng không muốn mạng của hai người kia, cũng là vì muốn thả dây dài câu con cá lớn.
Ở lúc nàng ôn nhu nói: "Nương sẽ bảo vệ con, Linh nhi không cần sợ hãi."
Khụt khịt Nhị Bảo đột nhiên nâng mắt to khóc đến đỏ lên nhìn Tô Tịch Oanh,"A... Nương?"
Trong trí nhớ của Tô Tịch Oanh, lúc trước hai đứa nhỏ là gọi nàng như vậy, chỉ là nàng không thích bọn họ, cũng không cho bọn họ gọi như vậy.
"Ừ, Linh nhi còn muốn nương là ta không?"
Nhị Bảo nhìn mặt mày ôn nhu của Tô Tịch Oanh, trước nay cô bé thật sự đều chưa nhìn thấy nương như vậy, cô bé muốn nương, chỉ là lại sợ hãi nương sẽ chán ghét cô bé.
Khuôn mặt nhỏ của cô bé rối rắm, mày nhỏ đều sắp nhíu bánh quai chèo.
"Được rồi, chúng ta đi ngủ trước, chờ tỉnh ngủ con nói cho ta được không?"
Nhị Bảo ngoan ngoãn gật đầu, an tĩnh ghé vào trên vai Tô Tịch Oanh.
Bạch Sương nhìn Tô Tịch Oanh ôm Nhị Bảo vào nhà, khẩn trương đứng lên.
Tô Tịch Oanh lắc đầu với nàng, Bạch Sương mới trở lại trên mặt đất ngồi xuống.
Tô Tịch Oanh ôm Nhị Bảo ngủ say vào trong ngực, dựa vào trên tường nhắm mắt lại.
Ở một khắc hô hấp của nàng trở nên vững vàng kia, Tiêu Tẫn chậm rãi mở hai mắt ra.
Vẻ mặt của Giang Dương cũng phức tạp nhìn Tô Tịch Oanh.
Vừa rồi Tô Tịch Oanh và những hắc y nhân đó nói hắn đều nghe thấy được, lời nói khác hắn không biết thật giả, nhưng hắn biết, Tô Tịch Oanh nói Hổ Phù của Vương gia ở trên tay nàng khẳng định là giả.
Tô Tịch Oanh đang lừa bọn họ, nhưng hắn cảm thấy Tô Tịch Oanh làm như vậy, rất có thể là muốn đưa Đại hoàng tử tới.
Nhưng đưa tới lại như thế nào, nàng thật sự cho rằng Đại hoàng tử còn sẽ để ý nàng quân cờ vô dụng này sao?
"Truyền tin cho đất phong bên kia, để hắn thả tin tức ra, nói Hổ Phù giấu ở ám đạo vương phủ." Tiêu Tẫn nhìn Giang Dương, dùng môi ngữ nói.
Giang Dương hiểu ý gật đầu.
"Lưu ám hiệu cho hai người Lâm Cẩm và Lâm Khôn."
"Vâng."
Khuôn mặt của Tiêu Tẫn u ám nhìn Tô Tịch Oanh chìm vào mộng đẹp.
Ngươi, rốt cuộc là ai.
Trời còn chưa sáng, quan sai đã bắt đầu gọi người rời giường chuẩn bị xuất phát.
Tô Tịch Oanh nghe thấy động tĩnh, đặt Nhị Bảo còn đang ngủ say vào trong lòng Bạch Sương sau đó đứng dậy thu thập đồ vật, ngày hôm qua Hạ Thủ Nghĩa còn rán chút bánh bột ngô, tuy vị không bằng bánh rán, nhưng vẫn ăn ngon hơn lương khô rất nhiều.
Buổi sáng phạm nhân không có lương khô, sau khi Tô Tịch Oanh đưa bánh bột ngô trong tay cho Triệu ma ma bọn họ, lại cầm hai cái cho Trương Thúy Nương và Lâm Sanh.
Hai người ngàn ân vạn tạ, người còn lại chỉ có thể mắt trông mong nhìn, bởi vì bọn họ không tin tưởng Tô Tịch Oanh, cho nên ngày hôm qua ở sau khi đoạt đồ ăn không có bất kì ai tỏ thái độ gì.
Tô Tịch Oanh cũng không thèm để ý, sau khi ăn no đã lấy nước ở giếng trở lại trong phòng chuẩn bị cõng Triệu ma ma lên.
"Phu nhân, hiện tại lão nô khá hơn nhiều, có thể tự đi."
"Hiện tại ngươi còn rất suy yếu, đi không được bao lâu sẽ phải tụt lại phía sau, vẫn là để ta cõng đi." Tô Tịch Oanh không phải người thích nét mực, trực tiếp cõng Triệu ma ma lên trên lưng.
Triệu ma ma thấy không lay chuyển được nàng cũng chỉ có thể thành thật nằm bò ở trên lưng nàng.
Tô Tịch Oanh tìm một dây thừng vứt đi cột chắc Triệu ma ma, như vậy tay nàng có thể lấy ra tới làm việc khác.
Ngay ở lúc nàng muốn đi lấy nồi chén gáo bồn trên mặt đất, Trương Thúy Nương và Lâm Sanh đã giành trước cầm ở trên tay.
"Phu nhân, mấy thứ này để chúng ta cầm đi, chúng ta cũng muốn chia sẻ một ít vì phu nhân."
Tô Tịch Oanh cũng không từ chối: "Vậy làm phiền."
Tô Tịch Oanh bọn họ mới từ trong phòng ra, không trung đã lác đác có mưa nhỏ, cũng may nàng sớm có chuẩn bị, lấy dù giấy và áo tơi lúc trước nàng mua ở huyện thành ra.
Vẻ mặt Bạch Sương khiếp sợ nhìn Tô Tịch Oanh lấy đồ từ trong túi y phục ra, tay nải không lớn kia sao lại như hộp bách bảo đều lấy không hết vậy, nhìn nàng lấy mấy áo tơi và vài dù giấy ra từ bên trong...