Mắt Tiêu Tẫn lạnh lẽo: "Ngươi cũng là người đáng chết."

"Phụ thân, hu hu hu..." Nhị Bảo bị bộ dáng này của Tiêu Tẫn làm sợ hãi, mới vừa được Tô Tịch Oanh dỗ dành, lúc này lại sợ hãi khóc lên.

Tiêu Tẫn đau lòng hài tử, cuối cùng vẫn thu lại lệ khí trên người.

Tô Tịch Oanh thấy hắn dỗ hài tử, mới xoay người đi đến trước mặt Vương Năng, lạnh lùng nặng nề nhìn hắn.

"Ngươi nói hiện tại ngươi gặp tất cả đều là do Tiêu Tẫn làm hại, vậy ngươi có nghĩ tới hay không, ngươi ở kinh thành hưởng thụ vinh hoa phú quý cũng là hắn cho ngươi? Phụ thân ngươi được hắn tán thưởng, mới có thể từ một lão binh chưa có danh tiếng đến phó tướng lập chiến công, nếu không có hắn, hiện tại ngươi còn ở khu dân nghèo trong Kinh Thành vì năm đấu gạo mà khom lưng đấy!"

Tô Tịch Oanh chậm rãi đứng thẳng người, vòng eo thẳng kia giống như là một người lính huấn luyện nhiều năm, khuôn mặt nàng lạnh lùng: "Quân đội là cái gì, đó là một đoàn đội, một địa phương cùng vinh hoa chung tổn hại, nếu ngươi có thể nhận vinh quang của nó, vậy phải chuẩn bị thừa nhận nó sẽ mang đến cực khổ cho ngươi, sau này lại để ta nghe thấy loại lời nói ngu xuẩn này, ta sẽ xé nát miệng của ngươi."

Từng câu từng chữ của Tô Tịch Oanh vang vọng hữu lực, giống như là một cái búa tạ đập ở trong lòng Tiêu Tẫn, hắn kinh ngạc nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, như nàng chính là một người lính.

Những lời này, mấy ngày này nàng làm tất cả, tuyệt đối không phải lúc trước nàng sẽ làm, có năng lực làm, một người có bản lĩnh hay không hắn còn nhìn ra được, ít nhất lúc trước Tô Tịch Oanh tuyệt đối không có thực lực một đao đâm chết đại bạch hổ kia.

Nàng, không phải là Tô Tịch Oanh!

Giờ khắc này, Tiêu Tẫn vô cùng chắc chắn suy nghĩ của mình.

Vương Năng bị khí thế của Tô Tịch Oanh làm kinh sợ sững sờ ở tại chỗ, hắn không rõ, một nữ nhân núp ở trong hậu viện, vì sao sẽ có khí thế khiếp người như vậy.

Tô Tịch Oanh cảm thấy, người của bọn họ vẫn là quá ít, hơn nữa sau này nàng sẽ có rất nhiều thứ dần lấy ra, khó tránh khỏi sẽ bị người đố kỵ, nếu tất cả mọi người cùng công kích với bọn họ, đây tuyệt đối sẽ không phải là chuyện gì tốt.

Cho nên, nàng cần phải có một đoàn đội của mình.

Tầm mắt sắc bén của nàng đảo qua trên người mọi người ở trong phòng: "Đừng nghĩ đến làm chuyện ngu xuẩn, nếu các ngươi nguyện ý đi theo ta, ta cũng sẽ không thiếu một miếng ăn kia với các ngươi, nhưng, nếu có ai lại có tâm tư kia, ta sẽ vặt đầu hắn xuống làm cầu đá."

Ở thế giới trà trộn ăn thịt người nhiều năm, trước nay Tô Tịch Oanh cũng không biết cái gì gọi là lấy đức thu phục người, không phục, vậy đánh tới khi ngươi phục mới thôi.

Nàng lại cầm chút bột mì từ trong túi y phục đến hậu viện, để Hạ Thủ Nghĩa bọn họ làm nhiều một chút.

Hạ Thủ Nghĩa chiên hai ba mươi bánh bột ngô, lại dùng thịt hổ khô nấu một chút cháo thịt, phút cuối cùng lại cho thêm đồ ăn Tô Tịch Oanh mua vào, cháo trắng thêm thịt khô sôi ùng ục ở trong nồi, mùi hương kia truyền khắp toàn bộ sân, các phạm nhân thèm đến đôi mắt đều mở to.

Bạch Sương ở nhà bếp bỏ hoang tìm được mấy cái chén mẻ mép, tuy đều hỏng rồi, nhưng rửa sạch dùng cũng hơn dùng tay đi múc cháo.

Bạch Sương múc cho Tô Tịch Oanh một chén cháo, Tô Tịch Oanh nhận sau đó đưa đến trước mặt Triệu ma ma: "Triệu ma ma uống cháo này đi, ăn nhiều một ít, thân thể mới có thể khôi phục nhanh."

Triệu ma ma ngơ ngẩn nhìn Tô Tịch Oanh, cảm thấy vô cùng xa lạ.

Lúc trước Vương phi là kiêu căng tùy hứng, nhưng người trước mắt không chỉ hiểu chuyện còn có thể nói ra lời như vậy, điều này làm cho bà ấy rất khiếp sợ, nhưng bà ấy không nghi ngờ thân phận của Tô Tịch Oanh.

Bà ấy là đã đưa Tô Tịch Oanh tới bên người từ nhỏ, đều quá quen thuộc với tất cả trên người Tô Tịch Oanh, bà ấy có thể xác định người trước mắt chính là Tô Tịch Oanh không thể nghi ngờ, giống Bạch Sương, bà tự động coi biểu hiện của Tô Tịch Oanh là thay đổi thành một người trưởng thành.

"Vương... Phu nhân, lão nô không đói bụng, phu nhân để lại cho tiểu tiểu thư bọn họ ăn đi."

Tô Tịch Oanh chỉ Bạch Sương đi vào phòng: "Sân sau còn có rất nhiều, sau này người nguyện ý kiên định đi theo ta, đều có chén cháo này ăn."

Bạch Sương nghe vậy cũng cười nói: "Triệu ma ma nhanh ăn đi, phu nhân không lừa ngươi, phía sau còn có một nồi to."

Triệu ma ma thấy Bạch Sương nói như vậy, mới tiếp nhận cái chén nhỏ ăn.

Cháo trộn lẫn với thịt khô rất thơm ngon, nháy mắt xâm nhập toàn bộ vị giác, Triệu ma ma đã không nhớ rõ mình có bao nhiêu lâu chưua ăn qua đồ ăn ngon như vậy.

Lúc trước hộ nông gia này là nhà giàu, nhà bếp có không ít chén bể, Bạch Sương đều rửa sạch những chén bể đó rồi múc cháo bưng tới cho mọi người.

"Vương, lão gia ngài, ngài uống cháo." Bạch Sương bưng cháo đến trước mặt Tiêu Tẫn, Tiêu Tẫn chỉ là ý bảo nàng ấy đặt cháo xuống.

Nhị Bảo ở dưới trấn an của hắn đã bình tĩnh lại, nhưng vừa rồi bị dọa nên vẫn không chịu từ trong lòng Tiêu Tẫn ra.

"Linh nhi đói bụng sao, phụ thân đút cháo cho con uống."

Thật lâu sau, Tiểu Nhị Bảo mới gật đầu, cái miệng nhỏ ăn cháo, có thể là cháo thịt ăn quá ngon, sau khi ăn nửa chén, khuôn mặt nhỏ đã mỉm cười.

Tiêu Tẫn bọn họ đang ăn bánh nướng và cháo thịt nóng hôi hổi, các phạm nhân còn lại mắt đều trông mong nhìn.

Tô Tịch Oanh cầm chén đặt trên một bàn, nhìn những người đó nói: "Ta nói rồi, sau này nếu các ngươi cam tâm đi theo ta, ta có một miếng ăn, sẽ không để các ngươi đói, nếu các ngươi không muốn, ta cũng không bắt buộc."

Những phạm nhân đó ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng không biết là không thắng nổi dụ hoặc đồ ăn, hoặc là có tâm tư khác, đều rối rít đứng dậy nhằm về phía bệ bếp sân sau, thành thạo cướp sạch cháo còn lại và bánh bột.

Triệu ma ma nhìn tư thế kia hơi lo lắng: "Phu nhân làm như vậy rất tốt, chỉ là lòng người không đủ... Chỉ sợ những người đó sẽ sinh ra tâm tư gì đó."

"Ta biết Triệu ma ma lo lắng, lòng người đều phải trải qua khảo nghiệm, nhưng muốn bước ra bước đầu tiên, người của chúng ta quá ít, mặc dù tới Bắc Hoang cũng không biết bên kia là tình huống như thế nào, cho nên thu nạp nhiều người một ít thành một đội ngũ tương đối khổng lồ, nhìn lâu dài, không có chỗ có hại với chúng ta."

Tuy đã nhận định Tô Tịch Oanh thay đổi, nhưng nàng nói ra lời như vậy vẫn khiến Triệu ma ma vô cùng kinh ngạc.

Bà ấy vui mừng đỏ vành mắt: "Phu nhân... Rốt cuộc cũng trưởng thành."

Sau khi những phạm nhân đó đoạt đồ ăn trở về, nam nhân thân thể cường tráng nhìn Tô Tịch Oanh đều không hé răng, ngược lại là một người phụ nhân trẻ tuổi lôi kéo một tiểu nam hài tuổi lớn hơn Nhị Bảo bọn họ một ít đi đến trước mặt Tô Tịch Oanh quỳ xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play