"Ta không muốn phụ thân chết, phụ thân không thể chết được." Giọng nói của Nhị Bảo đều chứa tiếng khóc nức nở.
"Đừng khóc, có ta ở đây, hắn sẽ không chết." Tô Tịch Oanh cố gắng khiến thân thể của mình nghe tới ôn hòa chút, nhưng bọn nhỏ căn bản sẽ không tin tưởng lời nàng nói.
"Đều là ngươi nữ nhân xấu này, nếu không phải ngươi, phụ thân cũng sẽ không bị thương." Nhị Bảo cố nén nước mắt, đôi mắt to to đầy lên án.
Tô Tịch Oanh xấu hổ, lúc trước Tiêu Tẫn ở trên chiến trường trọng thương hôn mê bất tỉnh,"Nàng ta" thừa dịp Tiêu Tẫn hôn mê, cầm chứng cứ vu oan Tiêu Tẫn cấu kết với địch quốc giấu vào thư phòng của hắn, để người vừa lúc tìm thấy, nếu không Tiêu Tẫn cũng sẽ không bị bỏ tù oan.
Hiện tại nghĩ những việc này cũng không có nghĩa gì nữa, việc cấp bách là xử lý vết thương cho Tiêu Tẫn, bằng không không được bao lâu hắn sẽ đi đời nhà ma rồi.
Tô Tịch Oanh tránh tay nhỏ kia ra, bắt đầu xem xét vết thương trên đùi Tiêu Tẫn.
Hai tiểu gia hỏa cảnh giác nhìn chằm chằm Tô Tịch Oanh, để ngừa nàng làm ra chuyện bất lợi với phụ thân.
Tô Tịch Oanh xốc vải rách trên đùi Tiêu Tẫn lên, phát hiện thương thế trên đùi hắn thoạt nhìn còn nghiêm trọng hơn, trừ trên đùi ra, trên người hắn còn có vết thương ngoài lớn lớn bé bé, nhưng trí mạng nhất vẫn là hai cái đùi này.
Trong lúc kiểm tra, giữa cổ tay Tô Tịch Oanh đột nhiên truyền đến một cảm giác nóng rực, nàng cúi đầu nhìn chỗ trống trên cổ tay đột nhiên hiện ra một vòng tay gỗ khắc hoạ đồ đằng cổ quái, nàng kinh ngạc mở to mắt, đây không phải không gian trữ vật của nàng sao?
Ở mạt thế, rất nhiều vật tư đã khuyết thiếu trầm trọng, trừ phương diện y dược tình thế còn duy trì phát triển mạnh ra, loại đồ ăn vật phẩm gần như đã khuyết thiếu, cho nên ngày thường không có việc gì nàng đều sẽ cho những thứ cần dùng để vào không gian trữ vật, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, không nghĩ tới thứ này lại cũng đi theo nàng đến dị giới.
Tô Tịch Oanh nhìn chung quanh, đi đến sau một cây đại thụ, lúc sau bắt đầu chạm vào cơ quan trên vòng tiến vào không gian.
Một ánh sáng trắng hiện lên, không gian xuất hiện ở trước mắt nàng, hàng trên kệ để hàng sắp xếp chỉnh tề cái gì cần cũng đều có, vòng qua kệ để hàng, mở ra một cánh cửa khác, bên này đựng đều là vật tư chữa bệnh.
Nàng từ trong một ngăn kéo nhỏ cầm nước thuốc và băng gạc, lại đi tới trên kệ để hàng cầm hai bánh nén khô tương tự lương khô, sau đó đi ra không gian.
Khi đi ra, lại không thấy bóng dáng của hai đứa nhỏ, nàng cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ muốn xử lý thương thế cho Tiêu Tẫn trước lại nói.
Tô Tịch Oanh vừa muốn ra tay, đã cảm giác được một tầm mắt mang theo sát khí rơi xuống trên người, nàng cảnh giác ngẩng đầu, đã đối diện với một đôi mắt đen sâu không thấy đáy.
Đôi mắt kia như sao trời vỡ nát lóng lánh, mặc dù lúc này hắn vô cùng chật vật, cũng khiến người không thể xem nhẹ tồn tại của hắn.
Tô Tịch Oanh nhíu mày, người này cả người sát khí thiết huyết, khí thế rất cường đại.
Thân thể của hắn đã là nỏ mạnh hết đà, nhưng hắn lại có thể tỉnh lại ở dưới tình huống không có bất kì trị liệu gì, thật là lực ý chí đáng sợ.
Tiêu Tẫn đã đau đến không có bất luận cái gì tri giác, hắn lạnh lùng lườm Tô Tịch Oanh, nếu ánh mắt có thể giết người, Tô Tịch Oanh đã chết nhiều lần.
"Cút ngay!" Giọng nói khàn khàn, lại chứa khí thế lành lạnh không được xía vào.
Tay Tô Tịch Oanh hơi ngừng lại, mặt không biểu tình liếc thân thể tàn phá của hắn: "Hai đùi này của ngươi đã bắt đầu hư thối, nếu không xử lý thịt nát, ngươi sẽ chết."
Tiêu Tẫn không dao động: "Cút, không cần để bổn vương nói lần thứ ba."
Tô Tịch Oanh xuy một tiếc, trực tiếp ngồi xổm xuống ở trước người hắn: "Ta cũng là người có xương cứng, chuyện người khác không muốn để ta làm được, ta càng muốn làm."
Nói xong, Tô Tịch Oanh cũng mặc kệ ánh mắt Tiêu Tẫn có phải có thể lăng trì nàng hay không, nàng trực tiếp cầm lấy dao phẫu thuật cạo thịt nát trên đùi Tiêu Tẫn xuống, nơi tốt chút đều cạo tới xương cốt, hai cái đùi đều nát thành như vậy mà người này còn có thể chống được đến bây giờ, nàng không thể không kính hắn là hán tử.
Tiêu Tẫn đau đến lưng đều mướt mồ hôi, nhưng hắn cũng chưa hừ một tiếng, chỉ cắn chặt răng lạnh lùng lườm Tô Tịch Oanh, hắn muốn nhìn, rốt cuộc nữ nhân này còn có thể chơi ra hoa chiêu gì.
Sau khi xử lý hai cái đùi sạch sẽ, Tô Tịch Oanh lại lấy ra chất dinh dưỡng tiếp viện và thuốc hạ sốt chuẩn bị cho hắn uống.
Nhưng Tiêu Tẫn lại cắn chặt răng, chết đều không há miệng.
Trước nay Tô Tịch Oanh đều không phải người có kiên nhẫn gì: "Sao, thế nào cũng phải dùng miệng ta bón vào miệng ngươi, ngươi mới bằng lòng há mồm có phải hay không?"
"Nhãi ranh, dám trộm lương khô, tìm chết!"
"A!"
Tiếng kêu non nớt thảm thiết hấp dẫn lực chú ý của Tô Tịch Oanh.
Nàng đứng dậy nhìn lại, đã phát hiện quan sai cách đó không xa đang giơ roi trong tay quất đánh đứa nhỏ trên mặt đất.
"Tễ nhi, Linh nhi!" Tiêu Tẫn mạnh mẽ chống đỡ thân thể trọng thương từ trên mặt đất ngồi dậy, nhìn tiểu nhân nhi bị quan sai đạp ngã xuống mặt đất, sát ý đáy mắt bùng nổ.
Lúc này Tô Tịch Oanh mới chú ý tới, đến bây giờ hai đứa nhỏ cũng chưa xuất hiện, nàng nhìn Tiêu Tẫn muốn từ trên mặt đất đứng lên, nhanh duỗi tay ấn hắn trở về.
"Ngươi đừng nhúc nhích, chân của ngươi vừa mới xử lý tốt, ngươi lộn xộn hai chân sẽ chịu tổn thương lần thứ hai."
"Cút!"
Tô Tịch Oanh bị Tiêu Tẫn đẩy đến lảo đảo lui về phía sau một bước.
Nàng cũng bực mình, trực tiếp kéo mảnh vải trên người hắn xuống, trói hắn vào rễ cây phía sau: "Thành thật đợi ở chỗ này cho ta!" Nói xong, nàng xoay người đi về phía quan sai.
Dám khi dễ hài tử của bổn thiếu, tìm chết!
"Cẩu tạp chủng từ nơi nào tới, dám trộm thịt khô của lão tử, cũng không nhìn xem ngươi tính là cái thứ gì!"
Một chân quan sai đạp lên khuôn mặt nhỏ của Đại Bảo, thậm chí thô ráp đế giày của hắn đều lớn hơn mặt của Đại Bảo.
"Ca ca, ca ca, hu hu, không cần đánh ca ca, cầu xin các ngươi không cần đánh ca ca... A!" Nhị Bảo còn chưa nói xong, đã bị một chân của quan sai đá tới bên người Đại Bảo.