Mang Không Gian Vật Tư Xuyên Đến Cổ Đại Nuôi Dưỡng Vương Gia Tàn Phế Cùng Hai Bé Con

Chương 18


2 tháng

trướctiếp

Nhưng chuồng heo cất chứa không dưới mấy trăm người, chỉ có thể sắp xếp đại bộ phận người ở chuồng heo, còn lại chia làm hai nhóm sắp xếp ở nông trại lớn một chút.

Tô Tịch Oanh bọn họ bị phân tới nông trại, lúc trước nông trại này hẳn là nhà tương đối phú quý trong thôn, tường viện đều vẫn là dùng gạch xanh xây lên, bên trong nhà ở bảo tồn cũng coi như hoàn hảo, che đậy mưa gió không có vấn đề gì.

Tô Tịch Oanh cõng Triệu ma ma vào nhà, trong phòng chỉ còn lại có một cái bàn thiếu chân, còn có một mặt phản giường đầy trên tro bụi đều dày bằng nửa cái bàn tay, có thể thấy thôn này bỏ trống không bao lâu.

Nàng để Bạch Sương quét tước đơn giản qua phản giường bên trong, rồi đặt Triệu ma ma lên trên giường, sau đó đặt tay nải trên người sang một bên.

Tiêu Tẫn bọn họ cũng đi theo vào phòng, đi theo vào còn có mười mấy phạm nhân, mọi người đều tự tìm một góc ngồi xuống.

Tiêu Tẫn bảo Giang Dương đặt Đại Bảo còn đang hôn mê lên trên giường, để cậu bé có thể nằm đến thoải mái chút.

Nhị Bảo đi đến mép giường, ghé vào trên giường mắt trông mong nhìn Đại Bảo: "Phụ thân, khi nào ca ca có thể tỉnh lại ?"

Tiêu Tẫn lau khuôn mặt nhỏ cho cô bé trấn an nói: "Rất nhanh ca ca là có thể tỉnh, Linh Nhi đừng lo lắng."

Nhị Bảo ngây thơ gật đầu: "Miệng vết thương của ca ca đau đau, Linh Nhi thổi cho ca ca, ca ca sẽ không đau nữa." Nói xong, đã phồng khuôn mặt nhỏ lên thổi hơi cho Đại Bảo.

Tiêu Tẫn nhìn nữ nhi ngoan ngoãn, trong lòng bỗng mềm mại.

Tô Tịch Oanh lấy một bọc giấy từ trong túi y phục mở ra, vẫy tay để Nhị Bảo lại đây.

"Linh Nhi tới, xem ta mang cho ngươi cái gì ăn ngon."

Nhị Bảo quay đầu lại thấy điểm tâm trong tay Tô Tịch Oanh đôi mắt đều mở to.

Từ sau khi bị lưu đày, đừng nói điểm tâm, chính là một miếng cơm nóng cô bé đều chưa từng ăn qua, điểm tâm này với cô bé nàng mà nói thật sự là lực dụ hoặc quá lớn!

Nhưng mặc dù rất muốn, Nhị Bảo vẫn theo bản năng nhìn lại Tiêu Tẫn.

Mắt lạnh của Tiêu Tẫn dừng ở trên người Tô Tịch Oanh không có động tĩnh, Tô Tịch Oanh nháy mắt đã hiểu.

Nàng cầm lấy một miếng điểm tâm ăn vào trong miệng, khiêu khích nhướng mày với Tiêu Tẫn, cẩu nam nhân, còn cảm thấy nàng sẽ hạ độc ở điểm tâm sao.

Thấy Tô Tịch Oanh ăn điểm tâm, Tiêu Tẫn mới gật đầu với Nhị Bảo.

Lúc này Nhị Bảo mới vui vẻ bước chân ngắn nhỏ chạy đến trước mặt Tô Tịch Oanh, mở một đôi mắt to con nai nhìn nàng.

Tô Tịch Oanh để cả túi điểm tâm vào trong tay cô bé: "Cầm ăn đi, đều là của ngươi."

Nhị Bảo nhịn không được hoan hô một tiếng, một đôi mắt to sáng lấp lánh, cô bé ôm điểm tâm, nghiêng đầu nhỏ suy nghĩ, tay nhỏ cầm lấy một miếng điểm tâm nhón mũi chân cho vào miệng Tô Tịch Oanh: "Ngươi ăn."

Tô Tịch Oanh nhìn bộ dáng nàng ra sức, cười ngồi xổm xuống, há mồm cắn một miếng ở trên điểm tâm.

Nhị Bảo thấy nàng ăn, cười đến một đôi mắt to đều cong thành trăng non.

Sau khi Tô Tịch Oanh cắn một miếng sẽ không ăn nữa: "Được, vừa rồi ta đã ăn rồi, còn lại đều là Linh Nhi."

Nhị Bảo vừa lòng ôm điểm tâm chạy về bên người Tiêu Tẫn, đưa điểm tâm dư lại trong tay đến bên miệng hắn: "Phụ thân cũng ăn."

Tiêu Tẫn biết hài tử hiểu chuyện, nếu hắn không ăn cô bé sẽ không vui vẻ, cho nên cũng không nghĩ nhiều, há mồm ăn điểm tâm trong tay nàng vào.

"Phụ thân ăn ngon không?"

Tiêu Tẫn gật đầu: "Ngon."

Nhị Bảo há miệng nhỏ: "Vừa rồi nàng cắn một miếng, cũng nói ăn ngon."

Trên mặt Tiêu Tẫn cứng đờ, đột nhiên nghĩ đến, vừa rồi hình như Tô Tịch Oanh cắn một miếng ở trên miếng điểm tâm kia...

Tiêu Tẫn rất muốn nhỏ điểm tâm trong miệng ra, chỉ là sau khi bánh hạch đào xốp giòn vào miệng nháy mắt đã hoàn tan dung hòa vào trong răng môi, lúc này trong miệng cũng chỉ còn lại mùi hương nồng đậm không biến mất kia.

Mà Nhị Bảo ngây thơ đáng yêu không biết chính mình làm cái gì, khiến phụ thân nhà mình cứng đờ tại chỗ thật lâu.

Tô Tịch Oanh sờ cái trán của Đại Bảo và Triệu ma ma, có thể là bởi vì nguyên nhân thời tiết, tốc độ hai người khôi phục hơi chậm, đến bây giờ đều vẫn hơi sốt nhẹ, nhưng Triệu ma ma bị viêm phổi chuyển biến tốt đẹp, nghe tiếng lá phổi ướt đã không rõ ràng nữa.

"Vương phi, nô tỳ phát hiện hậu viện có một cái giếng, giếng vẫn hoạt động, còn có nô tỳ đã lấy chút nước giếng tới lau mình cho tiểu Thế tử và Triệu ma ma."

Tô Tịch Oanh cảm thấy nếu đã bị lưu đày, vậy không cần gọi tôn xưng, miễn cho quá mức bại lộ thân phận của mình trêu chọc phiền phức không cần thiết.

"Bạch Sương, về sau ngươi gọi ta một tiếng tỷ là được, ta đã không phải là Vương phi gì nữa."

Bạch Sương nào dám xưng tỷ muội với Tô Tịch Oanh, liên tục lắc đầu từ chối.

Nàng cảm thấy Tô Tịch Oanh biến hóa thật sự là quá lớn, lúc trước Tô Tịch Oanh là coi trọng thân phận nhất, mặc dù cũng coi như tốt với nàng ấy, nhưng cũng tuyệt đối chủ tớ rõ ràng, nàng ấy không dám có nửa điểm ý tưởng vượt rào.

"Nô tỳ, nô tỳ vẫn là gọi người một tiếng phu nhân đi."

Tô Tịch Oanh không quá hiểu quan niệm cấp bậc nhập sâu vào lòng người bên này, nhưng nàng ấy kiên trì nàng cũng không nói gì nữa.

Tô Tịch Oanh lấy chảo sắt đã mua ra, ở Sở quốc bình dân dùng sắt là có hạn chế, cho nên nồi nấu này nàng là tốn số tiền lớn mới mua được vào tay, nhưng nàng ở mạt thế ăn đều là thực phẩm gia công, thật đúng là không hiểu thứ này phải sử dụng như thế nào.

"Bạch Sương, ngươi biết nấu cơm không?"

Bạch Sương bị hỏi đến vẻ mặt khó xử, trước khi Tô Tịch Oanh xuất giá thì tốt xấu gì cũng là tiểu thư phủ Thừa tướng, cho dù không được sủng ái, bữa cơm cơ bản kia đều vẫn là có phòng bếp lớn cung ứng, nàng là người hầu của phủ Thừa tướng, đi ra ngoài đều so được với tiểu thư môn hộ nhỏ, thật đúng là chưa từng vào nhà bếp.

"Nô tỳ, nô tỳ cũng không hiểu lắm, nhưng nô tỳ có thể thử xem."

"Nếu tiểu nương tử là tin lão hán, lão hán có thể làm." Hạ Thủ Nghĩa từ trong một góc đứng lên nói.

Tô Tịch Oanh nhìn ông ấy: "Đại thúc biết nấu cơm?"

Hạ Thủ Nghĩa mỉm cười,"Hiểu được chút, chỉ cần tiểu nương tử có nguyên liệu nấu ăn, cái gì cũng đều có thể làm."

"Có, ta thật đúng là mua không ít." Tô Oánh mở tay nải ra, cầm mấy quả trứng gà ra, còn có một ít thịt hổ khô và một ít rau quả quý, mấy thứ này kỳ thật nàng cũng không biết nên làm như thế nào, nhưng nàng cảm thấy có thể ăn thì đều mua.

"Nếu không đại thúc ngươi đến xem, những thứ này có thể làm cái gì, ngươi xem làm vài món là được."

Hạ Thủ Nghĩa thấy nàng nguyện ý tin tưởng chính mình, đi tới trước tay nải của nàng chọn lựa mấy nguyên liệu nấu ăn: "Những thứ này là đủ rồi."

"Được, đồ vật cần dùng ngươi cầm đi là được, để Bạch Sương trợ thủ cho ngươi."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp