Bởi vì Đại Bảo bài xích với Tô Tịch Oanh, Tiêu Tẫn bắt đầu làm vú ba, sau khi cho Đại Bảo uống nước, lại cầm lương khô cho cậu bé ăn.
Dù sao Đại Bảo còn quá suy yếu, sau khi ăn no không bao lâu, lại dựa vào trong lòng Tiêu Tẫn ngủ đi.
Trong miệng Tô Tịch Oanh nhai lương khô, một đôi mắt phượng lóe sáng lại thời khắc quan sát tình huống bốn phía.
Tiêu Tẫn nói một đường này đều có người xuống tay với người của Tề Vương phủ, nói như vậy, trong mấy trăm người này, còn che giấu không ít người muốn mạng của bọn họ, cho nên nàng quyết không thể thiếu cảnh giác.
Trước khi ngủ, tay quan sai cầm roi dài, ánh mắt sắc bén băn khoăn ở trên người một chúng phạm nhân.
"Ban đêm đều thành thật cho ta, đừng tưởng rằng dựa vào lực lượng bản thân các ngươi có thể chạy ra ngọn núi này, ta nói cho các ngươi, cho dù các ngươi thoát được đôi mắt của chúng ta cũng trốn không thoát dã thú khéo mồm khéo miệng, phạm nhân lúc trước bị lưu đày, muốn chạy trốn từ nơi này, hiện tại thi cốt đều bị dã thú nhai nát, hiện tại các ngươi không muốn chết thì ngoan ngoãn đợi ở chỗ này."
Trong miệng quan sai nói cảnh cáo, đi một vòng ở trong phạm nhân sau đó mới trở lại vị trí của mình trông coi.
Đêm dần sâu, phạm nhân đi một ngày đường đều nặng nề ngủ.
Tô Tịch Oanh dựa vào trên cây chợp mắt, ở lúc cảm giác được hơi thở xung quanh đều trở nên vững vàng, nàng đột nhiên mở hai mắt ra.
Nơi vị trí của bọn họ vừa lúc có thể tránh đi tầm mắt tuần tra của quan sai, nàng nhìn thoáng qua Tiêu Tẫn bọn họ, thấy Giang Dương không ngủ mà đứng gác ở sau, nàng mới lặng yên không một tiếng động mò tối đi về phía trong núi.
Giang Dương nhìn nàng rời đi, hắn nhíu mày, thầm nói Tô Tịch Oanh lại muốn chơi hoa chiêu gì, nhưng bởi vì phải bảo vệ Tiêu Tẫn bọn họ an toàn, hắn cũng không dám mạo muội đi qua.
Tô Tịch Oanh chân trước mới vừa đi, ở trong đội ngũ phạm nhân lại có một bóng dáng lặng yên đứng dậy, sau khi chờ quan sai tuần tra đi qua từ trước mắt, hắn cũng không tiếng động chạy vào trong núi, mặc dù núi rừng nguy hiểm, nhưng so với bị lưu đày đến Bắc Hoang, vẫn là có người sẽ buông tay đánh cược một lần.
Phạm nhân kia nhìn tầm mắt quan sai rời khỏi phạm vi, điên cuồng chạy vào trong núi, không biết hắn chạy bao lâu, cho đến khi hai chân mệt đến đều không nâng dậy nổi hắn mới dựa vào một đại thụ thở hổn hển từng hơi một.
Xung quanh yên tĩnh đến kim rơi xuống đất có thể nghe thấy được, bên tai chỉ còn lại tiếng hít thở nặng nề của hắn, mà khi hắn hòa hoãn lại hít thở lại phát hiện thở dốc bên tai càng ngày càng nặng.
Hắn kinh ngạc mở to hai mắt, cứng đầu nhìn lại phía sau, đã đối diện với một đôi mắt bắn ra ánh sáng trong bóng đêm...
Sau khi Tô Tịch Oanh rời khỏi đội ngũ đã vào không gian trữ vật, cả ngày nàng tiêu hao phần lớn thể lực, về chút lương khô này cũng không thỏa mãn được khát vọng với thịt ngày càng bành trướngc của nàng.
Nàng cầm thịt khô từ trên giá cắn một miếng, thịt gấu nướng xốp giòn nháy mắt khiến cho nàng thỏa mãn.
Sau khi ăn uống no đủ, nàng mới đứng dậy cầm một ít thuốc mê và một chủy thủ từ trên giá chuẩn bị săn thú buổi tối.
Mới từ trong không gian ra, Tô Tịch Oanh đã nghe thấy một tiếng thét chói tai cắt qua bầu trời đêm yên tĩnh.
Thét thê lương chói tai có vẻ đặc biệt đột ngột ở ban đêm yên lặng, nhóm quan sai trông coi đều bị cả kinh nhìn lại trong rừng sâu.
Nhưng trong chỗ sâu núi rừng đen nhánh một mảnh, bọn họ cũng đều nhìn không thấy cái gì.
"Nhất định là có người không muốn sống thừa dịp đêm chạy, mấy các ngươi đi kiểm kê nhân số cho ta." quan sai cầm đầu tức giận đến trên mặt đất phỉ nhổ.
Mấy quan sai nghe lệnh đi đếm mấy người.
Sau khi tiếng thét chói tai vang lên, Tiêu Tẫn đã tỉnh lại, hắn ôm hai đứa nhỏ vào trong ngực, cảnh giác nhìn về bốn phía, lại không phát hiện ra bóng dáng của Tô Tịch Oanh.
"Tô Tịch Oanh đâu?"
"Nàng trộm đi vào trong rừng, độc phụ kia không phải bị dã thú núi rừng ăn chứ, thật là xứng đáng, tiện nghi nàng chết như vậy!" Giang Dương giọng căm hận nói.
Đôi mắt Tiêu Tẫn hơi híp, tối hôm qua Tô Tịch Oanh cũng đi vào trong núi, rốt cuộc nàng muốn làm cái gì?
Trong rừng sâu đột nhiên thổi tới một trận gió lạnh, trong gió lạnh thấm lạnh xen lẫn một mùi tanh tưởi và máu tanh làm người buồn nôn.
Nháy mắt thần kinh Tiêu Tẫn trở nên căng chặt, hắn ôm chặt hai đứa nhỏ, để Giang Dương đỡ hắn lên, một đôi mắt sâu đen nhìn chằm chằm về phía cánh rừng.
Núi rừng đen nhánh như một cự thú giương miệng rộng, một ngụm là có thể cắn nuốt người.
Trong rừng đột nhiên truyền đến một tiếng gầm nhẹ "Ục ục" như là quay cuồng ra từ trong cổ họng, tất cả mọi người hoảng sợ đứng dậy nhìn vào cánh rừng.
Giây lát, một đôi mắt màu xanh lục xuất hiện trong bóng đêm, thân thể của nó cao lớn hiện ra ở dưới ánh trăng.
Ánh trăng mỏng manh chiếu vào trên mặt mọi người, khiến cho sắc mặt bọn họ thoạt nhìn càng thêm tái nhợt.
"Là, là đại, đại hổ, là đại hổ!"
Đột nhiên có người sợ hãi kêu một tiếng, tất cả mọi người xoay người chạy trốn.
"Rống!"
Một tiếng hổ gầm chấn động đỉnh núi đều run rẩy.
"Còn sững sờ ở nơi này làm gì, nhanh đưa người lên trên cây cao đi!" Tô Tịch Oanh không biết về tới bên người Tiêu Tẫn bọn họ khi nào, nhìn hai người không nhúc nhích, duỗi tay ôm hai đứa nhỏ trên tay hắn.
Giang Dương hoàn hồn, nhanh xong Tiêu Tẫn lên xoay người trèo lên cây phía sau.
Mất công cây bên này đều là đại thụ che trời, thân cây vừa thô vừa to, trên thân cây chứa vài người không là vấn đề.
Trước khi Tô Tịch Oanh ôm hài tử lên cây, chờ sau khi Tiêu Tẫn bọn họ đi lên, nàng đặt hài tử vào trong lòng hắn.
Tiêu Tẫn thấy nàng muốn đi xuống, mắt đen âm trầm: "Tô Tịch Oanh, ngươi làm cái gì vậy?"
Tô Tịch Oanh quay đầu lại, mặt không biểu tình nói: "Thật vất vả gặp được miếng thịt lớn như vậy, ta có thể để nó chạy như vậy?" Lời nói còn chưa nói xong, người đi về phía lão hổ.
Giang Dương nhìn bóng dáng Tô Tịch Oanh đều ngây dại, nhất định là hắn nhìn lầm rồi, bằng không vì sao hắn lại nhìn thấy tia hưng phấn ở trong ánh mắt của Tô Tịch Oanh?
Độc phụ này là điên rồi sao? Kia chính là Bạch Hổ to gấp hai lão hổ bình thường đấy! Ngay cả vóc người này của nàng tiến lên sợ là nhét không đủ kẽ răng cho Bạch Hổ đi!
Tiêu Tẫn cũng ngơ ngẩn, rõ ràng hắn thấy được tự tin tất đắc ở trên mặt Tô Tịch Oanh.
Nữ nhân này cảm thấy mình có thể giết chết một đại Bạch Hổ như vậy sao?
Nàng lấy tự tin như vậy từ nơi nào!?
Tô Tịch Oanh nào biết đâu bọn họ suy nghĩ cái gì, giờ này khắc này nàng thật sự hưng phấn lỗ chân lông toàn thân trên dưới đều mở ra!
Một Bạch Hổ lớn như vậy, vậy có bao nhiêu thịt đây!