Vì là thời tiết đầu hè, ve sầu bắt đầu kêu vang, mặt xi măng đã có cảm giác nóng bỏng như sắt, đệm thịt của Lão Hổ và đám bạn đều có chút không chịu nổi, các em nhỏ cũng tìm chỗ mát mẻ không muốn tới đây.
Hơn nữa hôm nay là thứ hai nên xung quanh bãi cát không có em nhỏ nào xuất hiện, nhưng ngược lại con chó đen chưa từng gặp trước đó lại xuất hiện.
Nó đang ở bãi cát, dùng móng vuốt đen như mực không ngừng bới cát, bụi cát bay lên làm toàn thân nó trở nên xám xịt. Nó lắc nhẹ những hạt cát dính trên râu. Thấy Lão Hổ và đám bạn tới, nó dừng động tác, cảnh giác.
“Hắc Tử, ta muốn hỏi ngươi có thấy ai chôn cái hộp màu đen ở bãi cát không?” Kim Bảo tiến lên, khẽ chạm mũi như chào hỏi trước.
Hắc Tử là con chó sống đơn độc ở khu vực này, để ngăn đồ ăn bị cướp, chỉ cần tìm được thức ăn thừa là nó sẽ giấu ở gần đó, có khi là trong rừng cây, có khi là bãi cát, tùy theo khu vực đấy có trẻ con lui tới hay không.
“Ta chôn, các ngươi muốn lấy sao?” Nghe Kim Bảo nói, Hắc Tử nhìn về phía bọn chúng. Đôi mắt đen trên khuôn mặt tối đen trông thật đáng sợ như hố đen trong vũ trụ không thấy đáy.
Lão Hổ và đám bạn nhìn nhau, Kim Bảo run rẩy hai chân, nó chưa từng thấy Hắc Tử tức giận như vậy.
“Là ta lấy, thật sự xin lỗi.” Lão Hổ dẫn đầu xin lỗi, giải thích những gì trong hộp và lý do lấy hộp, sợ rằng Hắc Tử sẽ nổi giận làm hại Mạch Mạch và đàn em.
Nhưng nghe lời của Lão Hổ, Hắc Tử nhíu mày, trở nên nhu hòa hơn, miệng khép lại, cảm xúc bất mãn cũng bình tĩnh hơn, chuyên chú bới cát.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT