Thiện Tuệ Tử cúi đầu thở dốc, không nói gì.
Thời Tiện Ngư lại nói: "Những hình vẽ nguệch ngoạc trên giấy, ngay từ đầu tôi nhìn, cảm thấy giống như cô bé đang vẽ mình, nhưng nhìn thêm vài lần, liền phát hiện góc nhìn của những hình vẽ nguệch ngoạc đó càng giống như một người đứng xem đang vẽ cảnh ngộ của cô bé. Lúc xảy ra hỏa hoạn, trong tòa nhà này có phải còn có sự tồn tại của một đứa trẻ khác không?
Thiện Tuệ Tử chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp: “..... Cô hoài nghi tôi?”
“Cô năm nay hơn ba mươi tuổi đúng không? Hỏa hoạn phát sinh ở ba mươi năm trước, khi đó cô vừa vặn còn là một đứa trẻ, tuổi có thể không sai!”
Thiện Tuệ Tử như là cực kỳ mệt mỏi, nhắm mắt lại, một lát sau chậm rãi mở ra, nói: “Tôi không phải hàng xóm của nó, cũng không phải bằng hữu của nó... Tôi là cô bé trong miệng cô nói, nơi này, vốn là nhà của tôi.”
Thời Tiện Ngư không nghĩ tới cô ấy sẽ tự mình thừa nhận, giật mình nói: “Lúc hỏa hoạn cô chạy đi rồi?”
“... Là em trai tôi.” Thiện Tuệ Tử trả lời.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT