Đây đã không phải là lần đầu tiên hắn sờ bụng cô, Thời Tiện Ngư vốn tưởng rằng mình sẽ cảm thấy ngượng ngùng, nhưng là theo bản năng phản ứng lại là đề khí thu bụng --
Thấy hắn hơi nhíu mày, cô lại nhanh chóng hút khí vào, cố gắng để hắn có thể sờ thấy một cái bụng tương đối phồng.
Bất giác, hắn giống như vẫn là không quá hài lòng, ở trên bụng cô qua lại sờ soạng về sau, liền tâm sự nặng nề đi ở một bên, yên lặng ngồi xuống.
Nhìn bộ dáng này của hắn, tựa hồ rất bị đả kích, ngay cả đuôi cũng trở nên phờ phạc.
Thời Tiện Ngư nghĩ nghĩ, đi tới bên cạnh hắn nhỏ giọng an ủi: “Muội thật sự không đói như vậy, bữa nay không ăn, coi như giảm béo.”
Lâm Uyên nghiêng đầu nhìn qua, ánh mắt mềm mại, hắn đưa tay xoa đầu cô nói: “Ngủ, giữ thể lực.”
Cái đạo lý này cô hiểu, không có ăn, liền ngủ thôi, tránh cho tiêu hao~
“Muội ngủ đây.” Cô cười ngọt ngào với hắn, xoay người mở túi ngủ, chui vào điều chỉnh tư thế ngủ, lại trừng mắt nhìn hắn: “Ngủ ngon, muội ngủ đây~”
Nói ngủ là ngủ, Thời Tiện Ngư nhắm mắt lại.
Có lẽ là nụ cười vừa rồi của cô quá ngọt ngào, tâm tình ủ dột của Lâm Uyên rốt cục thoải mái một chút, hắn nhìn khuôn mặt lúc ngủ của cô, nghĩ thầm: Mị nhãn mà cô ném thật đẹp mắt.
Thẩm đạo trưởng đối diện nhìn thấy sự tương tác của hai người này, trong lòng vừa buồn cười cũng bất đắc dĩ, im lặng khép mi mắt lại, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Đêm, càng lúc càng yên tĩnh.
Trong sơn cốc thanh tịch hoang vu, lửa trại sâu kín thiêu đốt, thỉnh thoảng một trận gió thổi qua, ngọn lửa theo đó lay động.
Cô gái trong túi ngủ hơi nhíu mày.
Lâm Uyên thấy thế, bất động thanh sắc ngồi bên cạnh cô, ngăn gió lạnh thổi tới cho cô.
Hắn nghe thấy một ít âm thanh rất nhỏ, ngẩng đầu nhìn lại, là con tê tê lớn kia lặng lẽ triển khai thân thể, ôm hai con nhỏ vào bỏ đi, cuối phương xa sơn cốc, sao trời thưa thớt, bình minh buông xuống...
"Ngày mai, phải nhanh chóng tìm được thức ăn cho Tiểu Ngư." Hắn nghĩ thầm.
…………
Ngày hôm sau lúc lên đường, Lâm Uyên rõ ràng tăng nhanh tốc độ, ngay cả Thẩm Tiêu cũng có chút theo không kịp hắn, dê sừng lớn cũng từ bước nhanh biến thành chạy từng bước nhỏ, lúc lắc đến Thời Tiện Ngư nhoáng lên một cái.
Mặc dù có chút vất vả, nhưng cũng nhờ có như thế, ba người so với dự tính càng sớm đi ra sơn cốc.
Có một con sông bên ngoài thung lũng.
Có sông nghĩa là có cá.
Lâm Uyên không đi nữa.
Rõ ràng sắc trời còn sáng, hắn lại yêu cầu Thẩm Tiêu nhóm lửa nghỉ ngơi, bởi vì hắn muốn đi đánh cá.
Người khác đánh cá bằng lưới, còn Lâm Uyên đánh cá là đánh thật, hắn ta bẻ một nhánh cây thật dài, lội nước đi vào trong sông, chỉ chờ cá gần đó bơi lên mặt nước, liền nắm chặt cành cây, mạnh mẽ vỗ lên mặt nước!
Ba~ một tiếng, bọt nước văng khắp nơi!
Cá phụ cận trực tiếp bị cỗ lực đạo này chấn ngất, nhao nhao lật bụng trôi lên trên mặt nước --
Vì thế Thời Tiện Ngư được ăn cá nướng.
Ngày xuân chậm chạp, cây cối um tùm, dòng sông sóng gợn lăn tăn dưới ánh mặt trời rực rỡ, bên bờ cỏ xanh um tùm, trên bãi sông nhợt nhạt lát đá cuội, trên một đám lửa trại nướng bảy tám con cá.
Thẩm Tiêu nhìn hai người trước mắt, một người tỉ mỉ ăn cá, một người tỉ mỉ nướng cá, trong lòng im lặng thở dài, cảm thấy mình không hợp với thế giới của hai người này.
Hắn nhắm mắt lại, tiếp tục ngồi xuống nghỉ ngơi.
Lúc này, từ hướng mặt sông truyền đến tiếng hô: "Đạo trưởng!... Đạo trưởng!..."
Thẩm Tiêu nhìn lại, chỉ thấy một chiếc quan thuyền chậm rãi chạy tới, trên thuyền kia đứng không ít quan binh.
Hắn nhíu mày khó khăn, lấy kinh nghiệm du lịch tứ phương của mình mà xem, quân đội là khó giao tiếp nhất, mà quan binh là thứ hai, hắn như thế nào vừa tránh đi quân đội, liền gặp quan binh đây?
Thẩm Tiêu nói với Lâm Uyên và Thời Tiện Ngư: “Chúng ta đi thôi.”
Lâm Uyên nhìn về phía Thời Tiện Ngư.
Thời Tiện Ngư cũng gật đầu: “Đi thôi, dù sao cũng nướng xong rồi, muội có thể mang theo ăn trên đường.”
Ba người đứng dậy thu dọn hành lý, người trên thuyền nhất thời sốt ruột, gấp đến độ thanh âm nhanh hô lên: “Đạo trưởng dừng bước!”