Mặt Thời Tiện Ngư càng đỏ hơn, ấp úng cúi đầu: “Rất tốt...”
Sẽ quan tâm cô có lạnh hay không, có đói hay không, còn có thể cho cô tìm đồ ăn, cái này nếu đặt ở hiện đại, cũng là người đàn ông tốt nuôi gia đình thương vợ, hơn nữa bộ dạng còn đẹp trai như vậy...
"Lâm Uyên dù sao cũng là yêu thú tộc..." Thẩm Tiêu ho nhẹ hai tiếng, cùng tiểu cô nương tán gẫu loại đề tài này, hắn cũng có chút không được tự nhiên: "Huynh không phản đối hai người ở cùng một chỗ, nhưng... vẫn phải thận trọng, hơn nữa hiện tại hắn mất trí nhớ, Tiểu Ngư, muội phải suy nghĩ cho kỹ."
“Ừ, muội biết rồi, Thẩm đại ca.” Thời Tiện Ngư buồn bực đáp, chóp tai cũng bắt đầu đỏ lên.
Nhớ tới Lâm Uyên, trong lòng nổi lên ngọt ngào nhè nhẹ, cũng có chút chua xót, hắn trầm mặc ít nói, cô không xác định cảm giác của hắn đối với mình, có phải cũng giống như cô hay không...
Ai, loại cảm giác nói không rõ này, đại khái chính là...... Yêu chua ngọt ngào đi.
Thời Tiện Ngư yên lặng nghĩ.
…………
Ban đêm, cô trông coi đống lửa chờ Lâm Uyên trở về, trong lòng nhớ thương một người, cảm giác đói khát hình như cũng không mãnh liệt như vậy.
Nửa đêm Lâm Uyên mới trở về.
Trên vai hắn khiêng một vật rất lớn, giống như lốp xe ô tô, đặt bên đống lửa, Thời Tiện Ngư mới nhìn rõ, thì ra là một con tê tê cỡ lớn.
Vẻ mặt Thời Tiện Ngư vi diệu: “......”
Trong ấn tượng của cô, tê tê, là động vật được bảo vệ cấp quốc gia, lọt vào danh sách đỏ các loài có nguy cơ tuyệt chủng trên thế giới, cô từng xem qua một bài báo, nói loại động vật này đặc biệt ngốc, gặp phải nguy hiểm cũng không biết chạy trốn, chỉ biết đem mình đoàn thành một quả bóng, bởi vì rất dễ dàng đi săn, cho nên bị thôn dân thôn dã trắng trợn bắt giữ, dần dà, biến thành loài có nguy cơ tuyệt chủng.
Lúc ấy cô xem tin tức đưa tin, còn rất oán giận, kết quả bây giờ lại muốn ăn......
Không ăn ư, đây là người ta đau khổ bắt về. Ăn đi, lương tâm của cô như thế nào giống như có loại đau đớn dối trá đây?
Lương tâm, lương tâm, ngươi lớn lên như thế nào? Tại sao khi ăn mãng xà ăn quạ, ngươi không biết đau? Hiện tại ăn tê tê, ngươi ngược lại làm cho ta rất khó chịu!
Lâm Uyên giống như nhận ra vẻ mặt Tiện Ngư cứng đờ, ánh mắt lo lắng nhìn cô, hỏi: “Cũng không ăn?”
“A... Ăn, muội ăn.” Thời Tiện Ngư sờ sờ tê tê trên mặt đất, biểu đạt yêu thích của mình: “Muội thích ăn cái này.”
Lâm Uyên nghe cô nói như vậy, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Hắn rất lo lắng Thời Tiện Ngư sẽ đói bụng, cô mảnh mai như vậy, một bữa không ăn, nói không chừng liền chết đói.
Mảnh thung lũng này không có con mồi gì, hắn tìm thật lâu, mới tìm được con tê tê đào hang này, một con lớn như vậy, hẳn là có thể cho cô ăn no.
Lâm Uyên ôm lấy tê tê, hai tay dùng sức, cố gắng kéo nó ra!
Con tê tê này không biết có phải thành tinh hay không, giáp lưng vừa đen vừa sáng! Toàn thân ôm chặt thành một quả cầu, khi bị mạnh mẽ kéo ra, giáp cứng rắn kẽo kẹt rung động.
Đáng tiếc nó ôm chặt hơn nữa, cũng đánh không lại khí lực Lâm Uyên, đầu đuôi rốt cục triển khai, từ trên bụng tê tê thình thịch rơi xuống hai quả cầu --
Đó là hai con tê tê nhỏ, màu sắc còn nhạt, vừa rời khỏi vòng tay mẹ, nhất thời kinh hoảng ôm chặt lấy mình.
Thời Tiện Ngư: “......”
Lâm Uyên cũng bị biến cố này làm cho sửng sốt, sức lực trong tay buông lỏng, đại xuyên sơn giáp lại lần nữa đoàn thành cầu.
Vì thế trước mặt bọn họ, có một lớn hai nhỏ, ba quả bóng.
Thời Tiện Ngư nhìn quả bóng trên mặt đất, tâm tình rất phức tạp, một lát sau, cô liếc Lâm Uyên bên cạnh, chậm rãi mở miệng: “Kỳ thật...... Muội cũng không đói như vậy.”
Lâm Uyên cũng lộ ra thần sắc khó xử.
Trong tập tính của yêu thú, khi đi săn sẽ tránh động vật có con, hắn không nghĩ tới đây là một con tê tê mẹ.
Lâm Uyên không tiếng động thở dài, vươn một tay nhẹ nhàng đặt ở bụng Thời Tiện Ngư, giống như muốn thông qua động tác này để cảm giác bụng đói của cô kêu vang.