Một ngày nọ, hai vợ chồng lại cãi nhau, văn nhân mắng người ta càng sắc bén cay nghiệt, mỗi một câu đều cắt vào tâm khảm, tỷ tỷ cãi lại không được, tức giận đến phát run, sập cửa rời đi nói: "Chàng không tin ta, ta liền gọi người đó đến đối chất!"
Tỷ phu quát: “Ngươi trực tiếp đi đi! Đi làm thiếu phu nhân của ngươi đi, đừng trở lại!”
Tỷ tỷ rời đi không lâu, ngày đó tỷ phu mang theo hài tử đi, hắn hổn hển thu dọn hành lý, nói muốn đến nhà một thúc công ở vài ngày, ngay cả hài tử cũng mang đi.
Tỷ tỷ đi tìm gã bán hàng không công mà lui, sau khi trở về không thấy hài tử, sốt ruột hỏi chuyện gì xảy ra, muội muội trong lòng đang vì tỷ phu không mang theo mình cùng đi mà hờn dỗi, đối mặt với tỷ tỷ truy vấn, không kiên nhẫn trả lời: “Còn không phải bởi vì ngươi?”
Tỷ tỷ sắc mặt tái nhợt lắc đầu: “Ta không có! Bọn họ đi đâu? Là đi tìm ta sao?”
Muội muội muốn nói bọn họ mới sẽ không đi tìm ngươi! Bọn họ ước gì ngươi vĩnh viễn không trở về! Mà lời đến bên miệng, cô lại đổi chủ ý, dùng phương thức ác độc hơn nói cho tỷ tỷ: “A Cát ngày hôm qua khóc muốn tìm mẹ, không biết chạy đi nơi nào, tỷ phu đi ra ngoài tìm A Cát, vẫn chưa trở về.”
"Cái gì?! A Cát sẽ không chạy vào rừng rậm chứ!"
"Có lẽ vậy, bằng không làm sao tìm mãi không thấy người đâu......"
…………
Vạn phu nhân ở trên giường thống khổ cong người lên, cổ họng lúc đầu là ngứa, hiện tại lại không có tri giác, ngay cả phát ra âm thanh cũng không làm được.
Bà gian nan bò xuống giường, cố gắng chống đỡ thân thể đi tới bên cạnh bàn, run rẩy, rót cho mình một ly nước trà.
Nhưng mà chén nước kia rót xuống, cổ họng không có chút khởi sắc, ngay cả đầu lưỡi cũng là gỗ, không cách nào bình thường nuốt, nước từ khóe miệng tràn ra, bà đưa tay đi lau, lại mang ra vài sợi dính tơ trắng...
Bà mê mang nhìn tơ trắng trong tay, chần chờ sờ sờ môi lần nữa, lại phát hiện trong mũi cũng tràn ra tơ trắng tương tự... một sợi lại một sợi, mọc đầy thân thể của bà... Cuối cùng, ngay cả màng mắt cũng bị tơ trắng bao phủ, cái gì cũng không nhìn thấy.
“Người đâu...... Người đâu a, mau cứu ta, cứu ta......”
Miệng bà há hốc, cố sức phun ra từng câu chữ, nhưng căn bản không phát ra được một chút âm thanh nào, chỉ có thể dựa vào trí nhớ mò mẫm đến cạnh cửa, vỗ cánh cửa, cố gắng kêu cứu người bên ngoài.
Nhưng vô luận bà quay thế nào, kêu thế nào, cũng không có một ai tới.
Thân thể càng ngày càng nặng, càng ngày càng vô lực, giống như chết đuối bình thường hít thở không thông, tơ trắng chỗ nào cũng dính vào, theo con ngươi, cổ họng, nội tạng một mực hướng chỗ sâu lan tràn...
Cực lớn sợ hãi đem bà bao phủ, bà cảm thấy sự cận kề của tử vong thống khổ cùng tuyệt vọng, tiếp theo, mơ hồ nghe được quen thuộc thanh âm --
"Con trai... con trai tôi, A Cát của tôi đâu rồi..."
Bà nhận ra thanh âm này, nếu không phải hai mắt đã bị sợi nấm bao phủ, chỉ sợ giờ phút này muốn khóc lên.
"Muội sai rồi, tha cho muội đi, muội sai rồi... Lúc ấy muội chỉ thuận miệng nói, muội không nghĩ tới tỷ thật sự sẽ đi rừng rậm!"
Bà cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ có thể hoảng sợ nằm trên mặt đất, thân thể không ngừng run rẩy!
Trên gò má bỗng nhiên sinh ra cảm giác mát mẻ, giống như bị một đôi tay nữ nhân nhẹ nhàng vuốt ve, mềm mại, tinh tế, từng chút từng chút vuốt ve da thịt của bà, hàm răng bà run rẩy, cả người lạnh lẽo! Đáy lòng sợ hãi như phiên giang đảo hải, bà rốt cục chịu không nổi, khàn khàn hét lớn: "Không...... Không! Tránh ra! Tại sao phải trở về, ngươi tại sao phải trở về! Ngươi không nên trở về!!!"
Cho dù khàn cả giọng, phát ra thanh âm lại giống như cá trên cạn, trong vô vọng há hốc miệng, không phát ra bất kỳ thanh âm nào!