Tỷ tỷ á khẩu không trả lời được.
Cô tuyệt đối không nghĩ tới, muội muội của mình, lại bất tri bất giác ái mộ trượng phu của mình! Nếu là nữ nhân khác, cô có thể chỉ trích chửi rủa, nhưng người trước mắt là muội muội ruột của mình! Là tiểu nữ nhi được cha mẹ sủng ái nhất!
Tỷ tỷ tận tình khuyên nhủ cô: “Ngươi tuổi còn nhỏ, mới có thể bị những phong hoa tuyết nguyệt mê kia hoặc, tên bán hàng của cải giàu có, chẳng lẽ không hơn so với tỷ phu ngươi, chỉ biết nói suông, ngâm vài câu thơ tốt sao?"
Muội muội quát: “Ngươi đã cảm thấy người bán hàng tốt, vậy ngươi tự mình gả đi!!!”
Cãi nhau xong, quay đầu đi tìm tỷ phu cáo trạng, khóc sướt mướt thay hắn bất bình, tỷ phu hoàn mỹ nhất trong cảm nhận của mình, ở trong miệng tỷ tỷ lại không bằng một tên buôn bán hương dã, lại thêm mắm dặm muối nói, tỷ tỷ cảm thấy tỷ phu chỉ biết ngâm một ít thơ văn chua xót vô dụng, mỗi ngày bốc thuốc xem bệnh vét sạch nửa của cải, đúng là một cái tên vô năng!
Cáo trạng một lần, tỷ phu không tin, vậy thì hai lần, ba lần, bốn lần năm lần! Sẽ luôn có lúc hắn tin!
Tỷ tỷ ra ngoài bốc thuốc, cô mang theo Tiểu A Cát ở trong viện chơi, đại thẩm sát vách đi ngang qua cửa viện, cười tủm tỉm chào hỏi: “Còn chơi nữa sao? Gả cưới phải tranh thủ thời gian làm nha, thẩm nương chờ rượu mừng của ngươi.”
Sắc mặt cô kịch biến: “Thím nói đây là lời gì, ta chưa từng hứa với người ta!”
Đối phương rất là kinh ngạc: "Ta nhìn gã bán hàng tới nhà ngươi rất nhiều lần, tỷ tỷ của ngươi còn hỏi trong nhà hắn huynh đệ tỷ muội mấy người, có từng cưới vợ, không phải bày ra muốn thay ngươi coi mắt hắn sao?"
"Ta thấy tên kia tâm tư bất chính, tới trong thôn mười lần ít nhất có tám lần đều sẽ tìm tới tỷ tỷ của ta, nếu hắn thật sự có ý với ta, như thế nào không thấy hắn tới nói chuyện với ta?"
Trong lòng cô chứa oán, nói chuyện cũng không cố kỵ, cũng chưa từng nghĩ, hàng lang vào thôn thường tới tìm tỷ tỷ của cô, là bởi vì thôn phụ bên cạnh cực ít mua son phấn, mà hàng lang không trực tiếp tìm cô nói chuyện, là bởi vì cô đãi tự khuê trung, mà tỷ tỷ của cô đã làm vợ.
Nhưng cô bị oán hận che mắt, vô luận tỷ tỷ làm cái gì, nói cái gì, cô luôn có thể lấy ra gai, lại đem những gai này đâm vào người bên ngoài --
"Tỷ phu, thân thể của ngươi muốn dùng thuốc hảo hảo điều dưỡng, tỷ tỷ như thế nào còn có tâm tư đi mua những son phấn nước kia? Chẳng lẽ là ngại trong phòng này mùi thuốc quá lớn?"
"Tiểu Cát, con có thấy không? Mẫu thân con lại cười với người bán hàng kia, nói mấy câu thôi, có cái gì đáng giá để bà vui vẻ?"
"Dì, dì nói gì vậy? Tỷ tỷ muốn vì ta gả hôn? Không có chuyện gì, người bán hàng kia rõ ràng là lòng mang bất chính, nhìn lên tỷ tỷ của ta! Các ngươi không tin? Chính miệng tỷ tỷ nói với ta, của cải của người bán hàng giàu có, nếu người gả là người bán hàng, hiện giờ sẽ không lo ăn uống nữa!"
Lời đồn đãi càng ngày càng nghiêm trọng, rơi vào trong tai người bán hàng rong kia, chỉ cảm thấy hoang đường, hắn là một người bán hàng rong, không muốn dễ dàng đắc tội với người khác, cân nhắc trong thôn kia ngoại trừ tỷ tỷ ra cũng không có bao nhiêu khách nhân, liền đổi tuyến đường khác, đi nơi khác buôn bán.
Người bán hàng không đến nữa, khiến lời đồn lại thêm một vòng: "Nói người bán hàng này chột dạ mới không dám đến."
Trong nhà thường xuyên phát sinh tranh cãi, dần dần, trong lòng Tiểu A Cát cũng tràn ngập oán hận, hận người bán hàng kia, cũng hận mẫu thân cậu, cậu lại quên, lần đầu tiên mẫu thân nói chuyện với người bán hàng, là bởi vì cậu muốn người bán hàng rong chào hàng.