Khi trở về làng, bầu trời đã tờ mờ sáng.
Sáng sớm nông dân phát hiện đầu thôn bò cạp lớn, đang vây quanh ở phụ cận chỉ trỏ, lầm tưởng là Thẩm đạo trưởng pháp lực cao cường, thiết lập trận pháp lợi hại, cho nên bò cạp mới có thể chết ở chỗ này.
Thời Tiện Ngư cùng Lâm Uyên đi ngang qua, cũng không rảnh giải thích, trực tiếp trở lại nhà trưởng thôn, gõ cửa phòng Vạn Cát.
Vạn Cát khoác thêm quần áo đi ra, vừa thấy hai người bọn họ liền lập tức nói: "A, các ngươi là vì con bò cạp kia tới sao? Vừa rồi cách vách Lý thúc tới tìm ta, nói đầu thôn có một con bò cạp chết, không biết là chuyện gì xảy ra, ta đang muốn đi xem..."
Thời Tiện Ngư vội vàng ngăn hắn lại: "Vạn Cát, ngươi có thể đi với chúng ta đến một chỗ trước không? Là như vậy, chúng ta ở trong rừng rậm phát hiện một chỗ, rất có thể chôn hài cốt của mẹ ngươi..."
Vạn Cát ngẩn người: “Nói cái gì vậy? Mẹ ta ở nhà rất tốt, lát nữa phải đi chuẩn bị bữa sáng.”
“Vạn Cát, ngươi còn nhớ mẹ đẻ của mình không?” Thời Tiện Ngư nghiêm túc quan sát biểu tình của hắn: “Bà ấy hẳn là đã qua đời vài năm trước.”
Vẻ mặt Vạn Cát cứng đờ, sau đó lạnh xuống, hờ hững nói: "Đúng là có chuyện này, bất quá bà ấy đã tái giá, không còn là người Vạn gia ta, sống hay chết cũng không liên quan đến Vạn gia ta.”
Thời Tiện Ngư không nghĩ tới thái độ của hắn lại lạnh lùng cứng rắn như vậy, giống như tràn ngập chán ghét đối với mẹ đẻ của mình.
"Vạn Cát, ngươi có thể hay không, đi nhìn bà ấy một cái, ta hoài nghi bà ấy trước khi chết vẫn không bỏ ngươi xuống được, cho nên mới..."
“Không cần.” Vạn Cát không đợi Tiện Ngư nói xong, liền lạnh lùng chắp tay với cô: “Chư vị đạo trưởng trợ giúp làng diệt trừ yêu ma, tại hạ vô cùng cảm kích, nhưng việc riêng của Vạn gia, kính xin đừng nhúng tay.”
Thời Tiện Ngư hồ nghi không hiểu: "Vạn Cát, chỉ là đi xem một chút mà thôi, sao ngươi không muốn đi?"
Vạn Cát lạnh lùng trả lời: "Đạo trưởng thứ lỗi, chuyện bà ấy vứt chồng vứt con là mọi người đều biết, ta cùng bà ấy thực sự không còn bao nhiêu tình cảm mẫu tử, Thẩm đạo trưởng chớ muốn cường nhân sở..."
Chữ "nan" còn chưa nói ra khỏi miệng, ánh mắt hắn đột nhiên trắng bệch, chợt hôn mê bất tỉnh.
Lâm Uyên đứng sau lưng hắn, không nhanh không chậm thu tay lại.
Thời Tiện Ngư: “......”
Lâm Uyên mở miệng giải thích: “Như vậy, nhanh hơn.”
Thời Tiện Ngư nghĩ nghĩ, không thể không đồng ý gật đầu: “Như vậy quả thật... sẽ nhanh hơn một chút.”
Cô nghĩ thầm: Dù sao cũng chỉ liếc mắt một cái, chỉ liếc mắt một cái... Sau đó lại đưa người về, ừm, vấn đề hẳn là không lớn.
Thẩm Tiêu bên kia còn đang ngủ, trọng trách cứu vớt thôn rơi vào trên người hai người tinh chỉnh mê mê này, một người cưỡi dê, một người cõng con trai trưởng thôn, bọn họ nhanh chóng chạy về phía rừng rậm.
Mặt trời chậm rãi mọc lên, ánh mặt trời phá tan tầng mây, mà chỗ sâu nhất của rừng rậm, cành lá sum xuê đan xen, che khuất bầu trời, âm u và ẩm ướt khiến rêu, dương xỉ, các loại thực vật tràn đầy sinh trưởng, trong đó cũng bao gồm nấm trắng như tuyết.
Thời Tiện Ngư lại đi tới cấm địa trắng xóa này, lần này cô càng thêm cẩn thận, từ trên người dê sừng lớn đi xuống, sau đó bảo Lâm Uyên đem Vạn Cát đặt lên lưng dê, cùng nấm sợi bảo trì khoảng cách nhất định.
Kế tiếp phải làm như thế nào, cô không xác định, nhưng cô cảm thấy, nếu như cô có thể nghe thấy tiếng cầu nguyện của đối phương, vậy nói không chừng, đối phương cũng có thể nghe thấy thanh âm của mình?
Thời Tiện Ngư đi lên phía trước, vô cùng chính thức hắng giọng, mở miệng nói: “Vạn...... Vạn phu nhân, ta mang A Cát đến.”