Thời Tiện Ngư khi lắng nghe cầu nguyện, cảm nhận được một cỗ chấp niệm mãnh liệt, so với chấp niệm Thẩm Tiêu muốn đi Linh Sơn càng mãnh liệt hơn! Đến nỗi nữ nhân này đã chết đi nhiều năm, oán khí cũng ngưng tụ không tiêu tan, dần dà lại bắt đầu cùng những sợi nấm này cộng sinh!
Cho nên Lâm Uyên không cảm giác được bất kỳ yêu khí nào, bởi vì vô luận là nữ nhân này, hoặc là phiến nấm tơ này, căn bản cũng không phải là yêu!
Là oán khí mãnh liệt với bản năng sinh trưởng của thực vật!
Thời Tiện Ngư như bị vô số tay nắm lấy, vô số giọng nói tranh nhau vang lên bên tai cô: "Đứa bé... phải tìm được đứa bé... tìm được A Cát..."
Thời Tiện Ngư cảm thấy càng ngày càng hít thở không thông, ý thức của cô tựa như sắp bị cỗ oán khí này đè bẹp, đánh nát! Bốn phía, tất cả đều là một mảnh trắng xóa, muốn mở mắt thoát khỏi khốn cảnh, mí mắt lại nặng nề không mở ra được!
Khi thống khổ, không khí để hít thở đột nhiên trở lại bình thường, cô bị Lâm Uyên kéo ra từ trong sợi nấm, bị ép há miệng, sau đó ngón tay anh vươn ra, đè lại đầu lưỡi mềm mại, động tác hơi thô bạo đem mấy sợi nấm xâm nhập khoang miệng nắm lấy, kéo ra!
Cô lập tức thở ra! Cảm giác mình một lần nữa sống lại!
Diện tích tiếp xúc với sợi nấm vừa rồi quá lớn, cánh tay của cô tê liệt mà không tự biết, nửa người trên cũng đổ vào trong sợi nấm, nếu không phải Lâm Uyên kịp thời kéo cô ra, chỉ sợ kết cục của cô cũng sẽ giống như người phụ nữ kia.
Trên đầu lưỡi giống như dính vào một ít sợi nấm, Thời Tiện Ngư khó chịu "Phi, phi" vài tiếng, cả người không có khí lực.
Lâm Uyên đỡ cô nói: “Dùng lửa, đốt.”
Thời Tiện Ngư mở to mắt, nhìn mảng lớn tơ trắng trước mắt, chậm rãi lắc đầu: “Đây hẳn là một loại nấm, thông qua côn trùng và động vật bị tê liệt đi ngang qua để lấy chất dinh dưỡng, vô luận là con nhện kia, hay là con bò cạp kia, kỳ thật đã sớm chết, bên trong thân thể toàn bộ bị tơ nấm lấp đầy, hết lần này tới lần khác, trong những tơ nấm này còn mang theo oán khí, chúng nó bị oán khí thúc đẩy, mới có thể trước sau tiếp vào trong thôn. Nếu như không có oán khí, nó cũng chỉ là một loại nấm thực vật mà thôi."
Bây giờ nhớ lại, nhện và bò cạp đều chưa bao giờ hạ sát thủ, hành động hoàn toàn là muốn mang thôn dân đi chăn nuôi, trong hành vi lộ ra tập tính bò sát, đây là vì sao?
Chẳng lẽ...... là bởi vì nữ nhân kia chiếm cứ thể xác bò sát sau đó quên mình vốn là nhân loại sao?
Đúng rồi, cô ấy ngay cả tên hài tử cũng quên, chỉ một mực gọi "hài tử, hài tử", nếu không phải Thời Tiện Ngư tới nơi này, cũng sẽ không biết hài tử của cô tên là “A Cát”.
Phải nghĩ biện pháp tiêu trừ oán khí, nếu như chỉ thiêu hủy, chỉ chết những sợi nấm này.
Thời Tiện Ngư ngẩng đầu nhìn lên phía trên, ngoại trừ sợi nấm trên mặt đất, thân cây cùng trên cành cây cũng phủ nấm trắng, dưới ánh trăng trong xanh, mơ hồ có thể thấy được một ít điểm sáng nhỏ lưu loát bay xuống.
Trái tim Thời Tiện Ngư trầm xuống: "...... Là bào tử của vi khuẩn trắng, chúng có thể di chuyển đến nơi khác trong rừng bất cứ lúc nào”.
Tựa như cỏ dại, mặc dù thiêu chết một mảnh, cũng không cách nào ngăn cản nó ở năm sau sống lại.
Lâm Uyên cũng cảm thấy khó xử, hắn có thể đánh yêu quái, nhưng không biết làm thế nào để xua tan oán khí.
Thời Tiện Ngư nghĩ nghĩ, giữ chặt Lâm Uyên nói: "Bằng không, chúng ta đem Vạn Cát mang đến, chờ cô ấy xem qua con trai của mình về sau, nói không chừng oán khí tự nhiên sẽ tiêu tán?"
Kỳ thật trong lòng cô không nắm chắc lắm, bởi vì trong nấm còn sót lại chính là một ít chấp niệm, nói trắng ra, đó chỉ là tàn niệm khi còn sống, tựa như một đoạn ghi âm di ngôn, có lẽ đã không còn năng lực giao tiếp.
Nhưng... cô vẫn muốn thử xem.
Ngoài ra, tựa hồ cũng không có biện pháp nào tốt hơn.
Lâm Uyên ôm lấy Thời Tiện Ngư, ở dưới bầu trời đêm nhanh chóng xẹt qua một đạo bóng đen, biến mất ở trong rừng rậm vô biên vô hạn.