“A, hẳn là đốt cho mẫu thân Vạn Cát ca.” Tiểu Mãn lơ đễnh nói.
Thời Tiện Ngư cực kỳ kinh ngạc: “Vạn phu nhân không phải là mẹ đẻ của Vạn Cát sao?”
“Đương nhiên không phải a!” Tiểu Mãn lắc đầu, sau đó lại dặn dò cô: “Bất quá tỷ ngàn vạn lần đừng ở trước mặt Vạn Cát ca ca nhắc tới chuyện này, Vạn Cát ca ca sẽ mất hứng.”
“Tại sao vậy?” Thời Tiện Ngư không hiểu.
Nếu là đổi lại là người khác, Tiểu Mãn khẳng định là không nói, nhưng là Thời Tiện Ngư cho cậu vẽ lông chân, Tiểu Mãn cảm thấy cô là người một nhà, vì thế thập phần trượng nghĩa nói cho cô biết: "Bởi vì mẫu thân của Vạn Cát ca ca cùng một gã tình nhân chạy trốn, không cần ca ca, nếu như tỷ nhắc tới việc này, chẳng phải là để Vạn Cát ca ca thương tâm khó xử sao?"
Nghe giọng nói của đứa nhỏ này, còn rất biết quan tâm người khác.
Thời Tiện Ngư như có điều suy nghĩ nói: "Xem ra, là Vạn phu nhân không muốn để Vạn Cát nhớ tới chuyện thương tâm, cho nên mới cố ý giấu hắn đốt giấy... A, cũng không đúng nha, Vạn phu nhân đang yên đang lành tại sao phải đốt giấy cho người ta?"
"Tỷ không biết, mẫu thân của Vạn Cát cùng Vạn phu nhân là thân tỷ muội. Lúc trước ngoại tổ gia của Vạn Cát vì bù đắp chuyện xấu mà nữ nhi làm, cũng vì chiếu cố tiểu ngoại tôn, liền gả muội muội tới đây, đối ngoại chỉ nói đại nữ nhi bị bệnh chết, kỳ thật mọi người đều biết, là chạy theo tình nhân, vậy nếu tỷ tỷ bệnh chết, làm muội muội đốt giấy cũng rất bình thường a."
Tiểu Mãn tuổi còn nhỏ, nói đến những chuyện bát quái này rõ ràng mạch lạc.
Thời Tiện Ngư nghe hiểu, hiện tại vị Vạn phu nhân này, cũng không phải là nguyên phối, mà là muội muội nguyên phối.
Nghĩ như vậy, ngược lại có chút đáng thương, tuổi còn trẻ, cũng bởi vì tỷ tỷ cùng người bỏ trốn mà bị làm vật dự bị đưa đến trong thôn, không thể kết một đoạn hôn sự tốt. ...... Nhưng mà, Vạn phu nhân vừa rồi trong miệng nói "Đừng trách ta", là có ý gì?
Thời Tiện Ngư còn muốn hỏi lại, lúc này, Tiểu Mãn nhìn thấy mấy bọn tiểu đồng cùng thôn, tiểu hài tử này vội vã muốn khoe khoang lông chân, liền giương hai cái chân đen sì chạy như bay.
Thời Tiện Ngư cũng thôi, nghĩ thầm, việc riêng nhà người ta, hỏi thăm rõ ràng như vậy làm cái gì đây?
Cô lắc đầu, vui vẻ trở về yến hội, phát hiện các thôn dân thật sự nhiệt tình, lại đem Thẩm đạo trưởng chuốc say ba phần, ngay cả Lâm Uyên sắc mặt cũng phiếm hồng, vừa thấy cô trở về, cặp mắt hổ phách sáng lấp lánh nhìn chằm chằm cô, mang theo vài phần ngu ngốc.
Thời Tiện Ngư nhịn không được cười, tiến lên khuyên nhủ: “Được rồi, đừng uống nữa, ngày mai còn phải lên đường.”
Thẩm Tiêu nhìn thấy cứu binh, như được đại xá đứng lên, cười xua tay: "Thứ cho tại hạ tửu lượng không tốt, thật sự không thể uống nữa!"
Vạn Cát cũng đứng dậy hoà giải, cười nói: “Mọi người cảm kích đạo trưởng trong lòng hiểu rõ, mấy ngày nay đạo trưởng quả thực vất vả, không bằng để đạo trưởng nghỉ ngơi một đêm, ngày mai chúng ta lại vì đạo trưởng chúc mừng đi.”
Mọi người luôn miệng nói được, rốt cục ngừng chén trong tay, nhao nhao muốn đưa đạo trưởng đi nghỉ ngơi.
Sắc trời đã tối, yến tiệc lại tiếp tục một tiếng rưỡi mới kết thúc được, đoàn người Thẩm Tiêu về nhà trưởng thôn nghỉ ngơi, xa xa còn có thể nghe thấy tiếng hát tiếng cười vui vẻ của các thôn dân, cực kỳ náo nhiệt.
Vạn phu nhân đã sớm chuẩn bị trà giải rượu cho bọn họ, còn có nước nóng dùng để rửa mặt, thập phần lễ phép chu đáo.
Thời Tiện Ngư âm thầm quan sát lời nói cử chỉ của cô, chỉ cảm thấy nữ nhân này hiền lành ôn nhu, hoàn toàn nhìn không ra lúc đốt giấy âm u vừa rồi.