Mọi người hầu như đều ở bên ngoài ăn tiệc, trong nhà trưởng thôn cũng không có một bóng người, ngay cả người hầu cũng ra ngoài uống rượu.
Thời Tiện Ngư dẫn tiểu nam hài đi vào thư phòng của Vạn Cát, trên bàn bút, giấy, mực đầy đủ, cô vén tay áo lên mài mực, một bên mài, một bên tùy ý cùng tiểu nam hài trò chuyện -
"Đệ tên là gì?
"Đệ tên là Tiểu Mãn."
"A, năm nay đệ bao nhiêu tuổi rồi?"
"Đệ 7 tuổi rồi! Có thể giúp gia đình làm việc, đệ rất lợi hại!"
"Ha ha ha đúng vậy, đệ thật lợi hại, thời điểm tỷ 7 tuổi chỉ biết khóc đấy."
Thời Tiện Ngư mài mực xong, lấy bút lông chấm chấm, để cậu bé ngồi xuống ghế, hỏi cậu: "Đệ muốn lông chân ngắn hay lông chân dài?"
Cậu bé nhíu mày: “Đệ muốn vừa thô vừa dài!”
Thời Tiện Ngư vui mừng khôn xiết: “Ha ha ha... Đệ còn rất tinh mắt đấy, vậy đệ đừng nhúc nhích, tỷ sẽ bắt đầu vẽ~"
Cậu bé nghe xong, lập tức ngoan ngoãn ngồi vào chỗ của mình.
Thời Tiện Ngư trước kia từng học qua vài năm vẽ tranh, việc vẽ lông chân này không làm khó được cô, vài nét vẽ vừa ổn vừa nhanh, đường nét lưu loát sạch sẽ, so với trẻ con vẽ đáng tin cậy hơn nhiều, ít nhất nhìn vào ánh mắt của cậu bé, trông thật hài lòng.
Vẽ trong chốc lát, bên tai nghe thấy ngoài phòng có tiếng nói chuyện nhẹ nhàng, Thời Tiện Ngư có chút ngoài ý muốn, quay đầu nhìn ra bên ngoài, nghe thanh âm hình như là mẫu thân của Vạn Cát.
Kỳ quái, hôm nay tất cả mọi người đi ra ngoài chúc mừng, như thế nào Vạn phu nhân một mình ở nhà?
Nghĩ lại, nữ nhân cổ đại đúng là đại môn không ra, nhị môn không bước, thôn phụ khác phải bận rộn việc nhà nông làm việc nhà, cho nên không chú ý nhiều lắm, nhưng Vạn phu nhân giống như là một vị tiểu thư nhà giàu, có lẽ trong nhà chú ý một ít quy củ.
“Đệ ngồi yên đừng nhúc nhích, chờ mực khô rồi xuống.” Thời Tiện Ngư nói: “Tỷ đi xem Vạn phu nhân.”
Vốn định vẽ xong cùng Vạn Cát nói một tiếng, nếu Vạn phu nhân ở nhà, trực tiếp cùng Vạn phu nhân nói cũng giống như vậy, cũng không thể dùng mực của người ta mà không lên tiếng chào hỏi.
Thời Tiện Ngư đứng dậy đi ra ngoài, phát hiện tiếng nói chuyện kia là từ hậu viện truyền tới, trong lòng cảm thấy cổ quái, không khỏi chậm lại cước bộ, rón rén vòng đến phía sau phòng ốc.
Hậu viện nhà thôn trưởng vô cùng sạch sẽ, không giống những nông gia khác trong thôn, nuôi nhốt một ít động vật, hậu viện chỉ trồng hai thân cây, Vạn phu nhân đang quỳ gối ngồi xổm dưới một thân cây đốt giấy.
Sắc mặt của bà rất kém cỏi, một bên đốt giấy, một bên nhẹ giọng nỉ non: "Ngươi an tâm đi đi... Đừng trách ta... Muốn trách chỉ có thể trách ngươi quá ngốc... Đừng trở về nữa..."
Thời Tiện Ngư nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng có chút lông tơ dựng đứng.
Lúc này tiến lên chào hỏi tựa hồ không thích hợp lắm, cô mím môi, cẩn thận lui vài bước, lặng lẽ rời đi.
Trở lại thư phòng của Vạn Cát, Tiểu Mãn vẫn ngồi ở trên ghế, e sợ lông chân mới của mình bị cọ xát, đang ra sức thổi khí lên đùi, muốn cho vết mực khô nhanh một chút.
“Tỷ mau tới giúp đệ xem, khô chưa?” Cậu bé vội vàng hỏi Thời Tiện Ngư.
Thời Tiện Ngư khom lưng nhìn kỹ, gật đầu khẳng định: “Ừ, khô rồi.”
Tiểu Mãn cảm thấy mỹ mãn, từ trên ghế vui sướng nhảy xuống, chuẩn bị đem ống quần buông xuống, phóng tới một nửa, lại chần chờ nhíu mày, nghĩ thầm như vậy ngăn trở, còn có ai có thể nhìn thấy lông chân của mình đây?
Không ai thấy, đó không phải là bức tranh trắng sao?
Cậu đem ống quần cuốn thật cao, nhất thời cảm thấy lòng tự tin bạo rạp, ưỡn ngực đi ra ngoài!
Thời Tiện Ngư đi theo cậu ra ngoài, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Mãn, trong nhà trưởng thôn mấy năm gần đây có người qua đời sao?"
“Hả?” Tiểu Mãn ngẩn người: “Không có.”
Thời Tiện Ngư nghi hoặc nói: “Kỳ quái nha, tỷ vừa rồi đi tìm Vạn phu nhân, thấy bà ấy đang đốt giấy.”