Linh tính mách bảo ta: "Chàng sắp đi rồi phải không?"

Ta không phải không nhận ra, thương tích của chàng dần hồi phục, ban đêm thường có hắc y nhân lui tới nhà bàn chuyện cũng nhiều lên.

Xa xa, ngọn núi xanh ngả mình trong ánh tà dương, gương mặt Long Tam Lang ẩn hiện trong ranh giới giữa sáng và tối, ta nhìn không rõ biểu cảm của chàng.

Tự nhiên thấy có chút buồn bã.

Một lúc lâu sau, ta mới tìm lại giọng của mình:

"Vậy chuyện từ hôn thì sao..."

Long Tam Lang từ trong bóng tối bước ra, thân mặc cẩm bào màu trắng ngà, lưng thắt đai ngọc, đầu đội kim quan, dịu dàng như trăng lặng trong nước.

Nhìn xuống bộ áo vải thô trên người mình, ta bỗng nhận ra, người trước mắt và ta khác nhau như mây với bùn.

Chàng thần sắc nghiêm nghị, ngữ khí có phần nghiêm trọng:

"Tiểu Diêu, nàng có tin ta không?"

Đây là lần đầu tiên chàng gọi tên ta.

Ta nghe ra chút không nỡ, không do dự mà gật đầu:

"Ta tin."

Như mảnh trăng lưỡi liềm thoát khỏi mây đen, khóe môi chàng dần nở nụ cười, đến cả đuôi mày cũng mang ý cười.

"Mấy hôm nay vụ án có tiến triển lớn, ta cần phải đích thân đi Giang Nam một chuyến."

"Chuyện từ hôn, việc này hệ trọng, đợi khi ta về kinh sẽ bàn sau."

"Chiếc vòng bạch ngọc có liên quan đến một vụ án cũ, nếu nàng tin ta, hãy cho ta mượn, về kinh nhất định sẽ hoàn trả."

Vòng bạch ngọc? Vụ án cũ?

Thấy ta ngạc nhiên, Long Tam Lang giải thích: "Liên quan đến nghĩa phụ của nàng, cũng liên quan đến nàng."

Ta không từ chối, vội lấy từ trong n.g.ự.c ra đưa cho chàng.

Chàng cẩn thận nhận lấy, đưa lại cho ta một đôi thiết thủ phi trảo mới tinh.

Chính là thứ ta thèm thuồng hôm nọ!

Ta vui mừng khôn xiết, cầm trong tay ngắm nghía, càng nhìn càng thích.

Long Tam Lang mỉm cười, thuận tay xoa nhẹ lên đầu ta vài cái.

Mặt ta nóng bừng, dặn dò: "Nhất định phải cẩn thận, mau đi mau về."

Bốn mắt giao nhau, chàng tiến lên một bước, ôm chặt lấy ta.

Ngẩng đầu lên, chàng nở một nụ cười, như suối trong dưới trăng, hơi thở nóng rực phả vào cổ ta:

"Tiểu Diêu, đợi ta."

9.

Long Tam Lang vừa đi đã ba tháng. Mỗi ngày, ta theo đúng quy trình mở sạp, đóng sạp, đêm đến thắp đèn đếm bạc.

Đếm xong rồi cho vào túi vải, lại lấy sổ ra ghi chép một lượt.

"Hôm nay Long Tam Lang ra ngoài, tạm thời không có khoản chi."

Trên tờ giấy dầu chi chít đầy nét chữ nguệch ngoạc của ta.

Phòng khách trống không, ngay cả đêm cũng trở nên dài đằng đẵng.

Ngày hôm sau, như thường lệ ta dậy sớm đi bán thịt heo, Dì Chu lại chạy đến kéo ta, nói hôm nay có trọng phạm bị áp giải về kinh, toàn bộ bá tánh trong kinh thành đều đi xem.

Ta cũng đi theo.

Nhìn thấy Long Tam Lang.

Cổng thành đông nghịt người, chàng mặc giáp đen bào đỏ, cưỡi trên con ngựa cao lớn, phong thần tuấn lãng.

Phía sau là một hàng tù xa, đứng đầu là lão giả mặt mày tiều tụy, cúi đầu nhắm mắt, rõ ràng đã kiệt sức.

Dì Chu nói đó là Trương Tư Viễn, tri phủ Giang Nam Châu Giang Đạo, trước đây cũng là quan ở kinh thành, từng làm quân sư dưới trướng Vệ Phò mã, sau này bị điều ra.

Lần này bị tịch thu gia sản, tống vào ngục, có lẽ không thoát khỏi liên quan đến vụ án năm xưa.

Tâm trí của ta đã bay đi xa từ lâu.

Đêm xuống, ta lén leo tường qua vách, bay qua ngọn cây, ẩn mình sau giả sơn trong sân chính của Long phủ.

Đợi rất lâu, có hai bóng người vội vã đến, một là Long Tam Lang, một là Dung Thiệu.

Giọng Long Tam Lang nén giận: "Tiểu Diêu tính tình thuần thiện, ngươi đã hứa với ta, sẽ bảo vệ nàng thật tốt!"

Nghe thấy tên mình, tai ta liền dựng lên.

Dung Thiệu cũng giận dữ: "Đó là trước đây, bây giờ nàng dính líu vào đại án, chính là nghi phạm, luật pháp triều đình nghiêm minh, không thể dung túng chút nào."

Hắn hít sâu một hơi, rồi chậm rãi nói tiếp: "Ngươi sẽ không thật lòng với nàng chứ? Ban đầu lợi dụng nàng để thoát khỏi ngục, tránh được sự truy sát của Tướng quốc, nghi ngờ thân thế của nàng lại dụ nàng giao chứng cứ cho ngươi, bây giờ chứng cứ đó chính là bằng chứng sắt đá về tội phản quốc của Ninh Đại Hùng!"

"Làm huynh đệ khuyên ngươi một câu, hai người các ngươi, thân phận vốn dĩ khác biệt, nàng chỉ là con gái của tội thần, làm sao xứng đôi với ngươi? Huống chi Thánh Thượng còn có ý ban hôn cho ngươi, đừng một lúc hồ đồ mà chôn vùi tiền đồ rộng mở!"

Tứ chi đau như kim châm, bông tuyết lớn bay lả tả, lòng như đóng băng tạo thành một lỗ hổng lớn, gió lạnh lùa vào ào ào.

Thì ra, từ đầu đến cuối, chỉ có lừa gạt và lợi dụng?

Nghĩa phụ ta sao lại trở thành tội nhân phản quốc?

Lừa gạt ta không sao, lợi dụng ta cũng được, chỉ là, không thể để họ bôi nhọ nghĩa phụ ta!

Ta hít sâu một hơi, từ sau giả sơn bước ra.

Long Tam Lang cứng đờ người, ánh mắt kinh ngạc sững sờ.

Dung Thiệu nheo mắt, có vài phần không nỡ.

Chưa kịp để hắn mở lời, lập tức có vệ sĩ lao đến, bẻ tay ta ra sau lưng.

Ta bị nhốt vào đại lao.

Long Tam Lang nhíu mày, gọi ta Tiểu Diêu.

Ta không để ý đến chàng, chỉ hỏi tại sao nghĩa phụ ta lại dính líu đến vụ án phản quốc?

Chàng ánh mắt khẩn trương: “Chiếc vòng bạch ngọc của nàng, bên trong ẩn chứa cơ quan, có bản đồ mạch khoáng ngầm.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play