Huy nhìn Hà Lan, khóe mi anh cong cong, ánh nhìn tựa như vẫn còn động chút dịu dàng hiếm có.
"Hà Lan, em nhìn anh trai em mà xem, cậu ta sắp khóc đến nơi rồi."
Không biết từ khi nào, Phong đã đứng gục mặt vào vai Huy mà nức nở rấm rứt. Ra vẻ thấu hiểu, Huy vừa vỗ về cậu bạn, vừa trông chờ về phản ứng tiếp theo của cô.
Khóe miệng Hà Lan giật giật, dù biết hai người này diễn giả trân kinh khủng. Tuy nhiên cô cũng không nhịn được mà muốn chơi đùa cùng hai người.
Sau khi suy nghĩ đủ thứ trò chơi trong đầu, Hà Lan làm ra dáng vẻ cô em gái ngoan ngoãn nhất có thể.
"Được rồi, em không về, anh trai, anh đừng buồn nữa nhé."
Tuy đang đầu tháng 10, thời tiết khá ấm áp, ấy vậy mà Phong lại có thể cảm nhận được luồng khí lạnh chạy dọc sóng lưng. Cậu ta run rẩy cười gượng:
"Không sao không sao... chúng ta đi thôi kẻo muộn."
"Khoan... khoan đã."
Hà Lan đỏ ửng mặt, bày ra vẻ mặt xấu hổ.
"Em có thể nhờ hai anh giúp chút chuyện được không ạ?"
Lần này đến lượt Huy ngây ra, anh cố tình hỏi lại:
"Chuyện gì cơ?"
Hà Lan ậm ừ vài tiếng, sau đó thẹn thùng ấp a ấp úng quay mặt đi:
"Không... có gì, chúng ta đi thôi."
Cô biết rõ, cái tính tình của anh trai mình nhiều chuyện, chuyện mà cậu muốn biết thì sẽ điều tra bằng rõ. Vì vậy có nghĩa là, hôm nay nếu Hà Lan không nói, Phong cũng sẽ không chịu để yên.
Đúng như cô nghĩ, mới bước được vài bước, Phong đã chặn đầu cô lại, bắt đầu nhìn Hà Lan bằng ánh mắt nghi hoặc.
"Em gái, có chuyện gì thì em phải nói, có anh trai đây, em không phải lo."
Huy cũng gật nhẹ đầu: "Đúng vậy, để trong lòng nhiều sẽ không tốt."
Cô mím môi, ban đầu giả vờ không muốn nói, cuối cùng lại lặng lẽ thở dài.
"Nếu em chụp ảnh hai anh, hai anh sẽ không giận chứ?"
Huy cùng Phong mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau, đoạn, tầm 1 phút sau, dường như hiểu được ý vị trong lời nói của Hà Lan. Phong bất ngờ cười sảng khoái, tay vỗ nhẹ lên vai cô vài cái.
"Ha ha ha, cuối cùng mày cũng phát hiện ra anh đây đẹp trai nhức cái nách rồi hả, được được, mày cứ chụp thoải mái, anh đây ủng hộ."
Hà Lan cười mỉm, sâu trong đôi mắt lóe lên một tia gian xảo. Thù này không trả, đương nhiên không phải Hà Lan cô.
Lan nhìn vào bức ảnh, lẩm bẩm: "Nhưng đúng là hai người đó đẹp đôi thật."
Nghĩ rồi cô liền tung tăng quàng vai anh trai thân yêu mình mà đi về phía trước. Để lại Huy lẳng lặng một mình phía sau.
Huy lắc lắc đầu, cảm thấy hình như có điều gì đó không đúng ở đây. Lại nhìn về cô bé đáng yêu hay ngại ngùng trước mắt, anh cười khổ. Con bé có thể làm gì chứ, chỉ cần bé ấy thích, anh có thể chụp 100 tấm cũng được.
Tuy nhiên, anh vốn không thể ngờ tới, cô bé mà anh cho rằng ngây thơ đáng yêu lại có thể chơi anh một vố đau như vậy.
Đêm hôm đó, bữa tiệc sinh nhật diễn ra trong yên bình. Ngoại trừ việc Phong suýt nữa không không thể về nhà nổi vì lí do uống say thì không còn việc gì khó khăn nữa cả.
Hà Lan đỡ Phong đang say xỉn vào nhà, sau đó liền chạy ra sân sau để trả lại chiếc áo khoác, cô khẽ cúi người.
"Cảm ơn anh vì đã đưa anh Phong về giúp em."
Thật ra bọn cô có thể đi xe taxi về nhà, nhưng vì người nào đó làm loạn một lúc vẫn không chịu, nằng nặc phải leo lên xe moto. Vì vậy bất đắc dĩ, cô phải nhờ Huy chở Phong về.
"Không có gì, anh cũng chỉ tiện đường thôi."
Dứt lời, không khí lại chìm vào sự im lặng đến đáng thương.
Lúc trước do không nhìn kĩ, vì vậy anh mới không để ý, nhưng bây giờ Huy mới cảm thấy cô gái đứng trước mặt mình xinh đẹp đáng yêu đến mê người. Cô mặc một chiếc váy màu tím nhạt, hai tay áo để trễ vai, để lộ làn da trắng ngần.
Gió đêm thổi qua khiến tâm tình con người trở nên lan man, anh ngượng ngùng xoay đầu, vội chuyển chủ đề:
"Chuyện lúc trước... em ổn cả chứ?" "Chuyện lúc trước" ở đây đương nhiên là chuyện cô đi muộn bị cờ đỏ bắt gặp.
Hà nở nụ cười trìu mến: "Ổn cả ạ."
Ngoài mặt là vậy, trong lòng cô đã ghi thù người trước mặt. Ổn được thì cô đã không bị cả lớp cười nhạo suốt buổi học. Ai đời lớp trưởng mới ngày đầu tiên đã đi muộn, lại còn bị ghi tên vào bảng đen của lớp!!!
Người này chắc chắn là muốn trêu chọc cô.
Anh gãi gãi đầu, đôi môi khẽ mấp máy, vốn định nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi, đây là lần đầu tiên anh ngượng ngùng trước mặt một cô gái như vậy.
Huy thở hắt ra một tiếng: "Được rồi, em vào nhà đi kẻo lạnh, anh về nhé."
Hà Lan vâng một tiếng ngọt sớt, ánh nhìn hận thù dán lên tấm lưng rộng lớn kia đến khi khuất dần sau cuối ngõ.
Có người nọ sau khi về nhà, vẫn không biết nguy hiểm sắp ập tới, trái tim vẫn mơ mộng về cô nàng đáng yêu khối 10.
Ngày hôm sau vừa lên trường, tin đồn Huy hot boy lớp 11A1 chuyên toán qua lại với Phong hot boy lớp 11A3 đã đập thẳng vào mắt, nổi danh toàn trường.
Các chị gái yêu thầm hai người khóc ròng, bắt đầu uống sữa thay rượu như thất tình, tuy nhiên cặp đôi này vẫn được ủng hộ nhiệt liệt.
Máu kịp lên não, Huy sốc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT