Ngày hôm sau, kì thi vẫn tiếp tục diễn ra như bình thường. Đã có bằng chứng chứng minh trong sạch cho Thêm nên nhỏ vẫn có thể tham gia, còn về phần Thái Giang, cậu bị nhà trường kỉ luật và đình chỉ một tuần, điều đó có nghĩa cuộc thi dành học bổng này, Thái Giang bị tước quyền tham gia.

Gia đình Thái Giang cũng đã đến xin lỗi Thêm, tuy nhiên Giang không hề đi theo cùng, có người nói rằng cậu ta đã bị ba mẹ mình nhốt ở trong phòng tự kiểm điểm. Thật ra Thêm cũng hiểu nỗi lòng của Thái Giang, cậu ta bị ám ảnh điểm số như vậy, chín phần là do ba mẹ. Từ những áp lực học hành khiến cậu ta luôn chỉ biết chăm chăm vào cái lợi trước mắt, để rồi không biết từ khi nào đã phạm phải lỗi lầm nghiêm trọng.

Ngọc thở dài, mặt xưng xỉa như quả mâm xôi: "Chán quá, tao không làm được bài."

Thêm nhét cho nhỏ một tiếng bánh vị xoài, an ủi: "Nếu mày muốn tao bổ túc, tao sẽ giúp."

Ngọc ngồi bật dậy, ra vẻ tươi tỉnh trở lại. Đùa gì chứ, học lớp bổ túc của Thêm khác gì leo lên tàu đi xuống địa ngục. Cô né tránh chủ đề học tập, cười lấy lòng: "Mày mua bánh ở đâu thế, vị ngon ghê."

Thêm lật sách, không quan tâm lắm mà trả lời: "Căn tin, mà không học thật à?"

Ngọc cười gượng, đánh mắt cho Minh đang khảo bài cùng Vinh phía trước. Bạn gái mày kìa, mau quản lí đi. Minh nhún vai, ra vẻ khẩn thiết, bạn gái cậu, cậu không nỡ quản.

Ngọc cướp quyển sách trong tay Thêm, vì muốn trả thù ai đó nên liền gối đầu lên đùi nhỏ, Ngọc cười trêu ngươi: "Cho tao nằm một chút."

Minh từ xa thấy vậy thì tức điên, muốn lại mắng cho Thêm một trận vì ai xin gối lên đùi cũng cho, đối với cậu thì cư xử lạnh nhạt, đối với người khác sao lại ngọt thế. Cậu cắn móng tay, nỗi ghen tỵ sắp trào ra khỏi mắt.

Vinh tặc lưỡi, đúng là con người khi yêu, quá mù quáng.

Thêm nheo mắt, không nói gì mà chỉ đăm đăm nhìn Ngọc. Khoảng một phút sau, không chịu được áp lực vô hình, Ngọc ngồi bật dậy, vừa khóc vừa trả lại sách cho Thêm.

Minh thấy cuối cùng Ngọc cũng chịu từ bỏ, cậu chầm chậm tiến lại gần, huých huých vai nhỏ: "Thêm, tao hơi mệt ấy, í tao là tao cũng muốn gối đầu lên đùi mày một lúc."

Thêm ngước mặt: "Mày muốn chết à?"

Minh cười đùa, đập đập lên vai nhỏ vai cái: "Không, không, tao lỡ mồm lỡ miệng, trẻ con non dại thôi." Đoạn, Minh liền chạy biến, né xa cô tận năm bước chân.

Ngọc thở dài, ngày qua ngày cứ trôi qua như vậy, bình thường đến nỗi có khi cô quên mất hai người này là người yêu của nhau. Ngọc dựa lưng vào ghế, tay giơ lên cao, đột nhiên nhớ ra chuyện gì, cô nhoài người qua phía Thêm, khẽ cọ cọ:

"Thêm, thi đánh giá năng lực xong là nghỉ Tết á, mày có..."

Thêm nhìn qua Ngọc, vừa nghe đã biết cô có ý gì, vì vậy nhỏ chặt luôn hy vọng ngay lập tức: "Không."

Ngọc mím môi, gật đầu đổi một cách khác: "Hình như hôm đó cũng là sinh nhật mày, mày có..."

"Không."

Vừa nhắc đến ba chữ sinh nhật Thêm, tai của Minh đã dỏng lên, cậu sải bước ngồi xuống bên cạnh nhỏ, cười tươi như đóa hoa hướng dương dưới ánh nắng: "Sinh nhật mày, tụi tao..."

Thêm đột nhiên đứng dậy khiến cho cả Ngọc và Minh đang dựa đều theo quán tính suýt nữa ngã nhào xuống ghế, cô xoay người, giở giọng cảnh cáo: "Không tổ chức, không đi đâu hết, không là không."

Minh và Ngọc cùng liếc nhìn nhau, đoạn Minh nhẹ nhàng giơ tay, phồng má: "Thế oẳn tù tì tiếp nhé."

Phát hiện ra cái lườm cháy mặt cháy mũi của nhỏ, Minh sợ hãi thu tay, cúi gằm đầu: "Thôi vậy."

Nghe được câu trả lời mình mong muốn, Thêm mới thỏa mãn rời đi. Nhỏ mới rời được ba phút, cả đám đã tụ tập lại một chỗ, bàn tán xôn xao cái gì đó được một lúc thì liền trở lại phòng thi. Kì thi đánh giá năng lực diễn ra trong ba ngày, hai ngày tiếp theo học sinh sẽ đến trường để chữa bài thi và xem điểm. Sau đó kì nghỉ Tết của học sinh sắp sửa bắt đầu.

Thêm khoanh tròn số ngày nghỉ Tết của mình, nếu trong thời gian đó có quán ăn hay nhà hàng nào mở cửa, nhỏ sẽ đi làm thêm để tiết kiệm chút tiền. Bệnh của ông ngày càng nặng, viện phí bệnh viện càng nhiều hơn.

Nhẩm đếm xem số tiền ăn trong những ngày sắp tới, Thêm mím môi, không còn đủ tiền nữa, cố gắng nhịn ăn sáng vài ngày vậy.

Ngày hôm sau công bố điểm thi, như thường lệ, người đứng chiễm chệ hạng nhất trên bảng xếp hạng là Nguyễn Thị Thêm, nhỏ dường như cũng đã lường trước được nên không bất ngờ cho lắm. Điều Thêm chú ý chỉ là số tiền học bổng 2 triệu. Vì tiền sẽ được trao phong bì tận tay cho người đạt giải nhất, thế nên tâm trạng hôm nay của Thêm tốt đến lạ. Ai nói gì cũng không cáu, ngay cả việc đối xử với người yêu bé nhỏ chỉ được duy nhất một môn trên 12 điểm cũng nhẹ nhàng hơn.

Minh xoa xoa cánh tay nổi đầy da gà da vịt của mình, cậu hắt xì liên tục vài cái, đúng là khổ quá rồi giờ sướng cũng không quen.

Mà phải nói Hải Anh đúng là con sói đội lớp cừu quả thật không sai, trước kia bọn họ cứ nghĩ cậu chỉ nói xếp hạng hai vì muốn chọc tức Giang, ai ngờ cậu headshot cho một phát nhảy lên đứng thứ hai thật. Vì cái vụ đó mà Ngọc và Vinh cứ hễ thấy Hải Anh lại hoảng sợ, chạy không kịp kéo quần, ngược lại thì nữ sinh trong trường này đã mê Hải Anh nay càng mê hơn. Minh cũng là hot boy khối 10 nhưng vì đã có người yêu nên đối tượng yêu thầm cũng dần giảm đi, vì thế đương nhiên lượng người thích Hải Anh hiện tại đang là đứng đầu.

Vinh nhìn chằm chằm bảng điểm của bản thân, vui đến mức ngất lên, cậu quàng tay lên vai Minh, tặc lưỡi: "Nỗ lực tạo nên kim cương, chậc chậc, tao xếp thứ 15 lớp, 37 toàn khối này. Mong rằng mấy chị lớp trên cũng chú ý đến tao một chút. Mà mày xếp thứ bao nhiêu?"

Minh chống cằm, vẫn đang lơ mơ suy nghĩ về sinh nhật của Thêm, cậu đáp qua loa: "Hình như là 35 của lớp với 63 toàn khối thì phải."

Khóe miệng Vinh giật giật, tên này gần xếp chót lớp cmn rồi sao mà vẫn tỉnh bơ thế, Ngọc và Vinh lắc đầu ngán ngẩm, con người này đúng là lạc quan.

Hải Anh bên cạnh đang sửa lại con vịt vàng, nghe đến xếp thứ 63 thì mắt liền nheo lại. Không biết vô tình hay cố ý, cậu lượn qua Minh, để lại một câu khiến mặt Minh tái xanh không khác gì bắp sau cải.

"Xếp thứ 63, năm sau rất có thể sẽ bị chuyển lớp."

Sét đánh ngang tai, Minh cảm thấy như thân thể mình đang vỡ vụn thành từng mảnh. Đúng vậy, nếu cứ mãi xếp hạng thấp như vậy, cậu rất có nguy cơ phải chuyển lớp, đương nhiên việc học chung lớp với Thêm suốt ba năm cấp ba cũng bị phá hủy.

Minh ôm đầu, đau khổ đến tột cùng. Kể từ ngày hôm đó, Xoài Thái Minh cũng là Thái Khánh Minh kiên quyết trong Tết sẽ chăm chỉ học tập để dành điểm cao trong kì thi cuối kì hai, mục tiêu duy nhất trong 3 năm cấp ba chính là được ở bên cạnh Thêm.

Đêm đó, thấy con trai mình thức khuya học bài, mẹ Minh xúc động đến mức suýt ngất. Hóa ra con trai đến tuổi cũng phải trưởng thành, tuy nhiên chỉ có Minh mới biết, cậu ngủ một phát từ 7 giờ tối đến 11 giờ tối, sau đó bắt đầu học và đi ngủ lúc 11h30.

Ngọc lạnh mình, ánh mắt nhìn Hải Anh cũng càng e dè hơn, chỉ một câu mà đánh thẳng vào đòn tâm lí người ta, đúng là giỏi thật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play