Thêm xỏ giày, mặc tạm chiếc áo khoác đồng phục bước ra sân, nghe thấy động tĩnh, bà Thêm liền ngẩng đầu.
"Cháu đi đâu à? Sao lại mặc ít như vậy."
Nhỏ mỉm cười, chạy qua ôm bà mình một cái: "Không lạnh đâu ạ, ở ngoài này lạnh lắm, bà mau vào trong đi."
Bà Thêm cười, oán trách nhỏ mấy câu vì không biết quan tâm bản thân, sau đó liền thả cho nhỏ đi. Về vấn đề bạn bè cả Thêm, bà không hề cảm thấy lo lắng, tự con bé sẽ có chừng mực, ngược lại, bà cũng mong muốn nhỏ gặp gỡ bạn bè nhiều hơn, thả lòng mình hơn và sống đúng cuộc sống của con bé.
Bà ngoại đặt kim xâu vào trong miếng vải, loạng choạng đi vào nhà. Sắp sang tháng 12, trời càng ngày càng lạnh rồi.
Minh đợi Thêm trước cửa ngõ, đang nghịch máy chơi game một lúc đã bắt gặp nhỏ vừa đọc sách từ trong ngõ đi ra. Minh đỡ trán, con nhỏ ngốc này, vừa đi vừa đọc sách như thế chẳng may ngã một cái đùng ra đó thì sao?
Cậu sải chân, bước về phía nhỏ, bắt đầu lải nhải: "Đi mua sách với tao mà vẫn phải học à?"
Thêm ngước mắt, gật đầu: "Mỗi một phút đều có thể học thêm từ vựng Tiếng Anh."
Minh bực bội cười: "Rồi rồi mày nói đúng quá."
Sợ nhỏ vì đọc sách mà đi nhầm đường, cậu dang tay, quàng qua vai nhỏ rồi liền kéo Thêm đi, hàng xóm đã khá quen với khung cảnh này nên cũng chẳng nói gì, chỉ là lâu lâu có vài người trêu vài câu thì liền bị thái độ học thức của Thêm dập tắt ngay lập tức.
Ai đời đi hẹn hò mà một đứa thì học một đứa thì chơi được, Minh thở dài một tiếng, bắt đầu lo lắng cho tương lai Thêm sau này, nhỏ cứ như vậy mãi thì ai thích nhỏ được.
"Này cất sách đi, đến hiệu sách rồi."
Thêm "ồ" lên một tiếng, gạt phắt tay Minh ra rồi nhanh chóng bước đến quầy đề thi đại học. Hai huyệt thái dương Minh giật giật, đi mua sách với cậu thì có thể quan tâm đến cậu một chút được không?
Minh lắc lắc đầu, thôi thì ban đầu cậu cũng đã không trông đợi gì rồi, mặc kệ nhỏ, Minh đến quầy bán sách tham khảo. Dạo này có một quyển sách Văn Học khá hot, bạn bè cậu ta đều sử dụng và nói rằng nó giúp mình tiến bộ thần tốc.
Nhưng tìm khắp nơi, Minh vẫn chẳng thể thấy bóng dáng quyển sách mình cần, cậu đến quầy hàng, mở bức ảnh đã lưu trong điện thoại ra:
"Bác Nhung, quyển này không còn nữa ạ?"
Bác Nhung nhìn qua màn hình điện thoại, cười lắc đầu: "Quyển này hôm qua bác bán quyển cuối cùng rồi, cháu thử sang hiệu sách khác xem."
Thêm đã mua xong, nhỏ đặt sách lên kệ thanh toán, mắt nhẹ lướt qua bức ảnh trên màn hình. Đôi ngươi trong chớp mắt lóe lên. Thật ra từ nhỏ đến lớn trí nhớ của Thêm khá tốt, nếu điều gì đặc biệt quan trọng cô đều sẽ nhớ rất lâu. Sáng nay khi xem tờ giấy thể lệ thi cũng như vậy, nhỏ xem đi xem lại mục giải thưởng nên nhớ rất rõ, giải nhất sẽ được combo 12 quyển sách tham khảo đầy đủ các môn học, cơ bản nâng cao đều có đủ.
Đặc biệt trong đó có một quyển sách trông giống hệt quyển sách Minh cần tìm, nhỏ rũ mắt, lấy tiền trong túi đặt lên bàn, sau đó là nhìn qua Minh, trông dáng vẻ anh chàng có vẻ khá buồn rầu.
Minh hít một hơi, thúc nhẹ vai Thêm: "Đi thôi, sang hiệu sách khác với tao chút đi."
Cả buổi chiều hôm đó, Minh cùng Thêm lượn lờ khắp mọi nơi nhưng vẫn chẳng tìm thấy thứ bản thân cần tìm, đưa Thêm về nhà xong, cậu lại lượn thêm vài nơi nữa nhưng kết quả vẫn bằng 0. Hiếm lắm mới có lần cậu muốn học bài, cớ sao thế gian lại cứ ngăn cản cậu.
Ngày hôm nay sốc không ăn nổi cơm, hai ngày hôm sau Minh trải nghiệm cú sốc lớn hơn không ngủ ngon giấc.
Hai ngày sau, vừa đến lớp, cậu đã nghe mang máng rằng Nguyễn Thị Thêm lớp 10A1 đại diện trường đi thi cuộc thi cấp thành phố. Thấy Thêm hôm nay không đi học, cậu muốn gọi điện thoại cho nhỏ để hỏi cho rõ tuy nhiên lại sợ đầu dây bên kia chỉ có những tiếng Tút Tút.
Nhưng tại sao nhỏ không nói gì về việc thay đổi quyết định này với cậu, ngay ban đầu nhỏ đã quyết định không đi nhưng rồi sao vẫn đổi ý.
"Chuyện này ai chẳng biết, lan truyền khắp khối 10 rồi mà. Với cả thầy cô cũng đi theo thủ khoa trường ấy."
Minh dựa lưng vào ghế, cảm giác lo lắng cũng đã vơi bớt, may mắn là có người của trường mình đi cùng Thêm, nhỏ sẽ bớt cô đơn hơn nhiều. Nhưng sau đó Minh lại cảm thấy có chút mất mát, làm bạn thân của nhỏ 10 năm, từ trước đến bây giờ nhỏ vẫn chưa chủ động nói với cậu chuyện gì.
Liệu đối với Thêm, cậu ta chỉ là một người không quan trọng, có cũng được mà không có cũng chẳng sao?
Minh vò đầu, càng nghĩ càng rối, tự dưng Minh lại thấy ghét mình đến lạ. Tự dưng không đâu lại đi đổ oan cho con nhỏ, chắc chắn là do Thêm quên hoặc bận rộn quá nên chưa thể nói với cậu thôi.
Vùi mặt vào trong sách, cậu lập tức học thuộc bài cũ cho môn tiếp theo.
Vinh bên cạnh há hốc miệng, tên này bị thủ khoa trường nhập rồi à, sao tự dưng khí thế ghê vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT