Không phải là tồn tại mà là phải sống !!
CHỈ CẦN SỐNG THÔI
CHỈ CẦN SỐNG THÔI
CHỈ CẦN SỐNG THÔI
MIỄN SAO LÀ VẪN CÒN SỐNG ! -Trích
Phải , đây là một câu trong một cuốn sách mà Tư Hạ đã đọc qua . Cô muốn kết liễu cuộc đời mình , nhưng cũng đồng thời cô không lỡ để bố mẹ phải chịu cảnh “kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh ” . Cô đặt gánh nặng chữ “báo hiếu ” nên bản thân của mình , luôn tự nhủ rằng mình phải cố gắng , cho dù không cố được thì cũng phải gồng mình lên mà cố gắng .
Khi bắt đầu con đường vừa đi học vừa đi làm , cô mới thấu được cảm giác áp lực đồng tiền đè nặng như thế nào , cô lại càng phải tự nhủ rằng bản thân phải cố gắng nhiều hơn nữa và phải cố gắng để tồn tại
Xung quanh Tư Hạ cũng tồn tại rất nhiều những người như cô , thậm chí có khi là tệ hơn
Điển hình phải nói đến ở đây có lẽ là hai cô bạn thân của Tư Hạ ,Lâm Uyên Vân và Vũ Yên An
Uyên Vân- cái tên mà bố mẹ cô ấy đặt cho cô ấy , đồng thời cũng là áp lực với cô ấy - một cô gái học rộng và hiểu biết. Gia đình Uyên Vân vốn là một gia đình truyền thống , khá giả . Vậy nên ở Uyên Vân lúc nào cũng toát lên dáng vẻ một cô gái dịu dàng tri thức , am hiểu sâu rộng , lễ phép , giỏi giang . Thế nhưng đây chẳng phải điều cô mong muốn , dù Uyên Vân có cố gắng thế nào cũng chẳng thể nào so được với anh trai của cô . Gia đình cô ấy nửa nát nửa lành , Uyên Vân luôn sống trong sự so sánh , luôn cố gắng lỗ lực nhưng chẳng thể được công nhận…
Về phía Yên An , gia đình cô ấy tan nát hoàn toàn . Mẹ không thương , họ hàng dè bỉu chê bai . Cuộc sống của Yên An khác hoàn toàn với tên mà bố Yên An đã đặt cho cô . Ngày mà Yên An chào đời , bố cô ấy đã hy vọng cô ấy một đời an nhiên và được hưởng hạnh phúc trọn đầy . Có lẽ hạnh phúc cũng có , nhưng trong khoảng thời gian rất ngắn ….Chưa bao giờ cuộc đời nhẹ nhàng với Yên An từ khi mà bố cô bất ngờ qua đời. Yên An có làn da ngăm đen , mái tóc xoăn được ảnh hưởng từ mẹ , dáng người thấp bé , ngày còn học cấp 1 cấp 2 , Yên An là tâm điểm bị bạo lực học đường ….chỉ vì ngoại hình của cô ấy không được đẹp
Tư Hạ , Yên An và Uyên Vân có lẽ cũng vì trong lòng tan nát mà thân được với nhau và thấu hiểu cho nhau
Ba cô gái 3 hoàn cảnh 3 tính cách khác biệt và đối lập nhưng lại có một điểm chung đó là âm thầm chịu đựng , nén tiêu cực giữ lại trong lòng của mình để có thể tiếp tục cuộc sống này .
Ngày mà Tư Hạ hiểu và biết rõ về Uyên Vân , Yên An , khi ấy Tư Hạ đã tự hỏi lại chính bản thân mình . Bởi so với 2 cô gái ấy thì Tư Hạ hạnh phúc và trọn vẹn hơn nhiều . Nhưng rồi Tư Hạ cũng biết được rằng đó là mỗi người, mỗi cuộc sống và cách chịu đựng khác nhau . Bản thân Tư Hạ tự gán cho chính mình cái phận là phải “hiểu chuyện” thế nên áp lực mới tìm đến bản thân của cô.
Hiển nhiên nói ra nữa thì cả 3 cũng đều đã từng tự s*t nhưng không thành… và cũng chính vì vậy mà Tư Hạ , Uyên Vân và Yên An có thể sống được đến bây giờ bởi
“Cứ sống tiếp thôi , mặc kệ lòng ta đã tan nát từ lâu . Cứ sống thôi cho dù cuộc đời khổ đau. Ta cứ sống là vì chính ta , cứ sống thôi….”
Tư Hạ là một trong 3 người có thể nói là có kinh tế nhất mặc dù gia đình chẳng khá giả là bao , nhưng phần vì bản thân Tư Hạ đã đi làm . Còn 2 người bạn của cô vẫn đang theo học .
3 năm cấp 3 , 3 ngôi trường khác nhau , cứ ngỡ sẽ xuôn xẻ , nhưng rồi bất chợt biến cố ập đến lúc nào chẳng hay… Yên An bỏ học giữa chừng , Uyên Vân thì trở lên cá biệt , không còn là cô gái đứng đầu với thành tích tốt nữa…
Bản thân Tư Hạ thì vẫn thế… vẫn tiếp tục vừa học và vừa làm …nhưng mệt mỏi đã bao chùm lấy khắp con người của cô…
Nhiều khi nhìn lại , Tư Hạ thấy cuộc đời của cô , đồng thời cũng như của Uyên Vân và Yên An thật thảm hại làm sao . Bố mẹ Uyên Vân khi ấy chỉ suýt chút nữa đến con đường li hôn và khi ấy không ai trong số 2 người muốn nuôi dưỡng cô . Yên An bị chèn ép đến mức phải bỏ học . Tư Hạ ở trường sống trong tự ti và trầm lặng….
Ai cũng nói , cuộc đời rồi cũng có lúc này lúc kia. Cuộc sống sẽ không triệt để đường lui nhưng cũng chẳng để chừa đường để tiến . Ánh sáng không thấy , bóng tối khi ấy đã bao chùm lên những người con gái 17 tuổi….
17 tuổi , độ tuổi không nhỏ nhưng cũng chẳng lớn là bao nhiêu . Thế mà mọi thứ cứ dồn dập kéo đến thì tự hỏi liệu ai mà có thể chịu được cơ chứ…?
Tư Hạ , Uyên Vân và Yên An thời gian có thể gặp nhau gần như bằng 0 . Ba cô gái cũng chỉ có thể trò chuyện chia sẻ với nhau qua ứng dụng Zalo mà thôi
Tư Hạ ngày đêm bận rộn với việc vừa học vừa làm . Uyên Vân đến trường cũng như không , chỉ để ngủ . Yên An làm cả ngày lẫn đêm mà bạt mạng bán mình cho tư sản.
Vốn đã thế , nhưng lại chẳng thể nhẹ nhàng được thêm là bao , thậm chí còn áp lực bộn bề …Tư Hạ liên tục gặp vấn đề liên quan đến giấc ngủ khiến cô không thể nào mà tỉnh táo được, dẫn đến việc học tập bị ảnh hưởng , việc đi làm cũng chẳng tốt là bao . Uyên Vân bị ràng ép bởi thành tích ngày càng nhiều , cả bố mẹ cô đều cho rằng cô không đáng được sinh ra , cho rằng cô là một kẻ vô dụng . Yên An bị gia đình họ hàng chèn ép đến mức uống thuốc ngủ tại nhà , nhưng lại được chính những người ghét cô đến vô cùng cứu sống…
Liệu hỏi còn gì có thể đau khổ hơn nữa…?
Mẹ Tư Hạ vốn là kiểu người vô cùng cam chịu , nhưng rồi khi có Tư Hạ với cái gọi là “ hiểu chuyện” thì mọi thứ đều ập lên Tư Hạ. Người ngoài đánh giá cô , cho rằng cô kì lạ và trông thật lôi thôi , đánh giá cô từ ngoài vào trong . Và khi ấy Tư Hạ vốn tiêu cực nay lại phải sống trên cái “ánh nhìn,lời nói ” của nhười khác . Cô cũng dần đánh mất đi chính mình , thu hẹp bản thân lại , vốn đã trầm lặng nay lại trầm lặng hơn
Mẹ Uyên Vân vốn là người theo phong thái truyền thống , nên luôn áp đặt rất lớn việc học hành tốt , nhân cách tốt lên Uyên Vân . Luôn là người tạo áp lực cho cô
Bản thân mẹ Yên an có lẽ vì phải 1 mình gánh vác trọng trách nuôi 2 người con… trong đó lại có một người luôn ốm đau bệnh tật , mệt mỏi phát sinh , mẹ Yên An như thể tìm được người chút giận mà vô cớ chèn ép , vô thương vô cảm với Yên An . Mẹ Yên An trong lần cô tự tự cũng đã nói rằng “ sao không chết luôn đi?”
….
Áp lực quả nhiên rất đáng sợ mà … áp lực vô hình nhưng lại tạo ra vết thương lớn trong lòng mỗi người khác nhau… thế nhưng? Tại sao lại như vậy? Chưa đủ đau khổ nên mới liên tục ập đến các biến cố khác nhau như vậy sao…?
Thật là “muốn ch*t quách đi cho xong rồi…”