Cũng không biết từ bao giờ Tư Hạ lại trở nên tiêu cực , suy nghĩ nhiều như thế
Có lẽ là bắt đầu từ khoảng thời gian mà Tư Hạ bắt đầu có thể kiếm ra tiền. Tư Hạ luôn khắc sâu trong lòng câu nói của bố cô
“Sẽ chẳng ai cho ta không một đồng cả , để có thể làm ra đồng tiền đều là phải dựa vào sức của chính mình thì mới có thể có được . Để kiếm được đồng tiền nó sẽ không hề dễ dàng”
Lứa tuổi 16 vẫn là độ tuổi được bố mẹ nuôi nấng ăn học , nhưng khi Tư Hạ vào độ tuổi ấy đã có thể tự làm và kiếm được tiền .Tất nhiên là Tư Hạ vẫn còn đi học , cô vừa học và vừa làm.Số tiền Tư Hạ kiếm ra cũng không quá nhiều nhưng cũng góp phầm giảm đi sự chi tiêu trong gia đình , giảm đi gánh nặng của bố mẹ cô . Bố mẹ Tư Hạ không ép Tư Hạ phải đi làm mà là cô tự nguyện ,cô tự nguyện để có thể phần nào bớt đi sự mệt mỏi của bố mẹ mình.
Tư Hạ khá là được lòng tất cả mọi người vì lễ phép ngoan ngoãn và hiểu chuyện . Hơn nữa khả năng nắm bắt và học tập của Tư Hạ cũng vô cùng cao . Nhưng đồng thời ở Tư Hạ cũng toát lên cái dáng vẻ khó gần , khó có thể trò chuyện và giao tiếp được . Nên ở trên lớp phần lớn Tư Hạ chỉ có học và ngủ , cô cũng lười để ý đến xung quanh . Tư Hạ vốn có một gương mặt phải gọi là ưa nhìn , nhưng cô luôn đeo khẩu trang , ăn mặc thì kín mít , đây cũng là nguyên nhân không ai muốn lại gần cô . Trong lớp người trò chuyện với cô cũng rất ít, thậm chí còn có những người cô chưa bao giờ trò chuyện, có cả những người cô còn chẳng biết tên .
Thời gian biểu của Tư Hạ bao gồm
Sáng – Chiều : Ở trường học
Tối - Khuya : Ở nơi làm thêm
Tư Hạ có thể nói ban ngày tràn đầy năng lượng nhưng khi màn đêm buông xuống cô như là một con người khác vậy. Tư Hạ từ khi bắt đầu quá trình vừa học vừa làm thì hầu hết cô đều không ăn tối , cũng ít nói chuyện với bố mẹ . Cũng bắt đầu từ khi vừa học vừa làm Tư Hạ rơi vào trạng thái mất ngủ , khó có thể chìm vào giấc ngủ . Lâu dần mệt mỏi ngày tích tụ, khiến Tư Hạ trông như chẳng còn sức sống gì cả. Về đêm , Tư Hạ suy nghĩ rất nhiều , nhiều khi cô cũng không biết là mình đang nghĩ cái gì , chỉ biết là ban đêm có rất rất nhiều ý nghĩ khác nhau liên tục hiện lên.
Cũng có lẽ từ đây , Tư Hạ mới ý thức được là do bản thân Tư Hạ luôn đặt nặng mọi vấn đề nên mới khiến cô trở lên tiêu cực . Ngoài cô , thì trước cô vẫn còn có anh chị , sau cô vẫn còn có 1 người em .Em cô muốn gì sẽ được lấy…. Tư Hạ lúc này mới ý thức được rằng là “đòi hỏi” đôi khi cũng là cái tốt , cô nhớ lại mình trước nay vốn không đòi hỏi bất cứ điều gì cả. Vì Tư Hạ nhìn vào bố mẹ mình vất vả như thế , nên cô cũng thôi .Tư Hạ là chính bản thân cô tự ép cô phải hiểu chuyện , chứ không phải ai ép cả . Cũng đã có lần , em cô muốn có một món đồ , nhưng mẹ cô lại hơi ngập ngừng đắn đo , khi ấy Tư Hạ đã nói với em mình là phải biết nghĩ cho bố mẹ chứ. Và cũng thật may , em cô chẳng hề để tai , và hơn nữa mẹ Tư Hạ cũng đáp ứng. Giờ nghĩ lại , Tư Hạ thấy rằng chỉ suýt chút nữa là Tư Hạ cũng kêu em mình phải biết “hiểu chuyện ”
Mà
"Đứa trẻ hiểu chuyện thì làm gì có kẹo để ăn?"
Quả đúng là như vậy , không hề sai…