Tạ Vân Nam kết thúc công việc tối nay, như thường lệ lên lầu đến phòng ngủ thăm người bệnh đang nằm trên giường.

Hôm nay, ha bình nước được treo thêm bên cạnh giường, trong đó có bình axit amin do bác sĩ Hồ kê cho hắn. Nhìn vào, sắc mặt hắn đã cải thiện rõ rệt so với ngày hôm qua.

Tuy nhiên, hắn vẫn quá gầy, trông vẫn còn ốm yếu.

"Tối nay tôi làm thịt gà kho sả ớt, cùng ăn với nhau nhé... Chắc hẳn giờ cậu đã có thể ăn cơm rồi, tôi sẽ nấu cơm mềm hơn một chút." Tạ Vân Nam nói với người trên giường.

Đoạn Trường Thanh vốn sở hữu trí nhớ phi thường từ kiếp đầu tiên. Tuy không đạt đến mức độ "nhìn là nhớ" nhưng cũng vượt xa người thường.

Sau khi trải qua mấy trăm năm sống trong giới tu tiên, đạt được thần thức cường đại... Hắn đã thực sự có được khả năng "nhìn là nhớ".

Hôm nay, hắn đã xem phim hoạt hình cả ngày và nhớ được một số từ ngữ, nhưng vẫn không dám nói lung tung, chỉ mỉm cười với Tạ Vân Nam.

Người này đã cứu hắn, lại còn yêu thương hắn, hắn nhất định phải ngoan ngoãn hơn!

Chịu đủ tra tấn, lúc này mỹ nhân đang vô cùng suy yếu bỗng nở nụ cười rạng rỡ khiến tim y đập lỡ một nhịp.

Nhan sắc này, thực sự quá sức phạm quy!

Từ khi còn rất nhỏ, y đã luôn mơ ước được cưới một đại mỹ nhân làm bạn đời, nhưng một người đẹp như vậy vẫn luôn nằm ngoài tầm với của y.

"Tôi sẽ đi nấu cơm ngay... À, cậu muốn đi WC không?" Tạ Vân Nam hỏi thêm.

Đoạn Trường Thanh xem phim hoạt hình không có nội dung liên quan đến "đi WC", tuy nhiên hắn đã ghi nhớ cụm từ này vì trước đó Tạ Vân Nam từng nhắc đến.

Hắn không muốn như trước, dựa vào chai nước!

Đặc biệt là mỗi lần đều là đối phương chiều chuộng mình... Hắn tin rằng người này thích mình, và mình cũng rất thích người này, hai người họ rất có khả năng sẽ trở thành đạo lữ, vậy nên việc bị nhìn cũng chẳng sao cả, nhưng dù sao cũng có chút mất mặt.

Đoạn Trường Thanh cố gắng chống đỡ cơ thể, nhìn về hướng nhà vệ sinh, muốn thử tự đi.

Ừm, "Tôi tự đi" ở thế giới này, phải nói như nào?

Đoạn Trường Thanh đang bối rối, thì nhìn thấy ân nhân cứu mạng mình đã tiến đến, bế hắn lên.

Là kiểu ôm công chúa.

Đoạn Trường Thanh: “……”

Đã ôm công chúa thì thôi đi, hắn hiện tại còn chưa có mặc quần áo đâu!

Tạ Vân Nam thấy người này chống thân thể nhìn về phía WC, liền đoán được hắn là muốn đi WC, vì thế đem hắn ôm qua đi, đặt ở trên bồn cầu, còn hỏi: “Tự cậu đi được không?”

Y mới vừa hỏi xong, liền nhìn đến người này gầy gò lộ rõ xương sườn: “Bỏ đi, để tôi đỡ cậu đi.”

Người này trước đó ăn cháo tốc độ rất nhanh, rõ ràng không có kén ăn hay tật xấu nào, lại gầy thành như vậy, trước kia cũng không biết đã ăn khổ như thế nào…

Tạ Vân Nam thực sự có điểm đồng cảm.

Nghĩ đến tương lai trong trí nhớ, mình lúc đó vào ngày hôm qua không đi bờ sông giặt quần áo, nói cách khác không ai đem người này vớt lên……

Nếu tình huống lúc ấy là y, y sống nổi không?

Ở đoạn kia trong trí nhớ, kết cục y thực thảm, nhưng người này tình huống đó còn thảm hơn.

Mà hiện tại người này sống sót, y nhất định cũng có thể thay đổi vận mệnh của mình!

Nghĩ như vậy, tâm trạng của Tạ Vân Nam liền tốt hơn nhiều rồi.

Đoạn Trường Thanh ngồi trên bồn cầu, sống không còn luyến tiếc.

Cái thân thể yếu ớt này đúng là đáng chết!

Hắn nhất định phải mau chóng bắt đầu tu luyện, tranh thủ sớm ngày có được dáng người như kiếp trước!

Phương pháp tu luyện kiếp trước của hắn là học cấp tốc, gây tổn hại lớn cho thân thể, nhưng dáng người đó quả thật tuyệt vời!

Hơn nữa, sau này hắn lại xông vào đại bản doanh Ma Tôn, thu được rất nhiều phương pháp luyện thể chính thống. Những phương pháp đó đang chờ hắn đến "sủng hạnh"!

Tuy rằng rất mất mặt, nhưng vẫn phải đi vệ sinh. Bất quá, sau khi xong... Đoạn Trường Thanh nhìn về phía chiếc gương cách đó không xa.

Hắn còn không biết mình trông ra sao.

"Cậu muốn soi gương ư? Yên tâm, gương mặt cậu hoàn hảo." Tạ Vân Nam bế hắn lên, đi đến trước gương.

Đoạn Trường Thanh nhìn thấy hình ảnh của mình trong gương.

Bộ dáng này đặc biệt quen thuộc, giống tám phần với dung mạo kiếp đầu tiên của hắn, thậm chí còn đẹp hơn.

Còn lý do tại sao lại như vậy... Thân thể của nguyên chủ tuy rằng yếu ớt, nhưng rốt cuộc cũng được Linh Tủy bồi bổ, nên làn da rất đẹp.

Kiếp đầu tiên hắn là người thường, lại còn mắc bệnh, nên trạng thái da rất tệ.

Đoạn Trường Thanh nhìn thấy gương mặt này, trong lòng có chút hài lòng, lại có chút không hài lòng.

Hài lòng là bởi vì đây là khuôn mặt của mình, cho nên vị ân nhân cứu mạng này của hắn, yêu thích chính là dáng vẻ của hắn, hắn không cần ghen tị với nguyên chủ.

Không hài lòng còn lại là... Khuôn mặt này quả thực thiếu vẻ nam tính.

Nhưng chờ hắn dưỡng lành cơ thể, luyện thể hình cường tráng... Hắn vẫn là có cơ hội trở thành chàng trai rắn rỏi!

Đoạn Trường Thanh kiếp đầu tiên, mong muốn tha thiết trở thành một người đàn ông mạnh mẽ. Kiếp trước dùng sức mạnh áp đảo rất nhiều người, hiện giờ ý chí này càng mãnh liệt.

Hắn quay đầu nhìn về phía Tạ Vân Nam, lại cười cười.

"Cậu thật sự không thể tùy tiện cười với người khác, quá dễ nhận diện... Sau này cậu trừ phi là muốn dựa vào khuôn mặt để kiếm sống, bằng không tốt nhất nên ngụy trang, che giấu khuôn mặt này." Tạ Vân Nam thở dài.

Đoạn Trường Thanh không hiểu y nói gì, chỉ cười nhìn y.

Thật ngoan quá! Tạ Vân Nam có chút muốn biết cộng sinh thú của người này là gì, cũng không biết có ngoan như hắn không.

Tạ Vân Nam đặt Đoạn Trường Thanh lên giường, nghĩ nghĩ, rồi tìm một chiếc áo thun mà khi mua đồ được tặng, cùng với một chiếc quần lót hoàn toàn mới đưa cho Đoạn Trường Thanh: “Cậu chắc tự mình mặc được, mặc vào đi, tôi đi nấu cơm.”

Tạ Vân Nam nói xong, liền vội vàng đi nấu cơm.

Y nói là cơm gà, thực chất là ức gà thái nhỏ tẩm chút bột, sau đó nấu cùng cơm, cà rốt thái nhỏ, khoai tây thái nhỏ, bỏ vào nồi cơm điện nấu.

Không khác gì với bữa y ăn hôm qua.

Đương nhiên, suy nghĩ đến việc Đoạn Trường Thanh cần bổ sung dinh dưỡng, y thêm một chút hành tây và đậu Hà Lan.

Khi Tạ Vân Nam đang bận rộn trong bếp, Đoạn Trường Thanh khó khăn mặc quần áo của mình vào.

Chiếc áo thun là size nhỏ, kiểu dáng dài, hắn mặc vừa vặn, còn quần lót…

Có chút quá rộng.

Thật sự... Làm người không thể nhẫn nhịn!

Hắn nhất định phải ăn nhiều hơn một chút!

Sau khi mặc xong, Đoạn Trường Thanh đã không còn chút sức lực nào, hắn thở hổn hển nằm yên, rồi nhìn về phía bên cạnh là chú chó Samoyed.

Chú chó nhỏ này vui vẻ vẫy đuôi với hắn, khóe miệng còn nhếch lên như đang cười, thật là đáng yêu hết mức.

Đoạn Trường Thanh đưa tay vuốt ve vài cái.

Vuốt xong, hắn lại nghĩ, thân xác nguyên chủ này hình như cũng là yêu quái.

Chỉ là ân nhân bản thể tuy là chó, nhưng rõ ràng có dòng máu đại yêu, yêu khí ngút trời. Thân xác nguyên chủ của hắn, dòng máu lại tương đối yếu ớt.

Cũng không biết bản thể hắn là gì.

Đoạn Trường Thanh thử biến thành bản thể.

Ngay lập tức, ngực hắn xuất hiện... Một con chuột nhỏ xíu, gầy gò?

Từ từ, hình như không phải con chuột, mà là sóc.

Đoạn Trường Thanh quan sát kỹ hơn một chút, xác định bản thể mình là sóc chuột loại nhỏ nhất trong họ sóc.

Loài sóc này đặc biệt nhỏ, cũng rất yếu ớt, còn hay phá hoại cây cối... Ưu điểm duy nhất có lẽ là đáng yêu?

Nhưng bản thể và con người vốn có liên hệ với nhau!

Hiện tại hắn thiếu dinh dưỡng, bản thể của hắn đương nhiên cũng yếu ớt, bộ lông sóc chuột không bóng mượt chút nào, còn da nhăn nheo như sấu, trên người có chỗ lông thưa thớt, nhìn rất xấu xí.

So với con Samoyed mập mạp bóng mượt nhà người ta, thật không thể so sánh!

Càng đừng nói con kia còn có dòng máu đại yêu!

May mà ân nhân của hắn không tu luyện, nên không kích thích dòng máu trong cơ thể, thậm chí do linh lực không đủ, bản thể còn hiện ra ở trạng thái nhỏ tuổi, vì vậy bản thể hắn không bị bản thể của đối phương áp chế.

Cảm giác có bản thể thật phi thường kỳ diệu.

Thần thức của yêu quái không đủ mạnh, bản thể thường ở trạng thái nuôi thả, nhưng thần thức của hắn rất mạnh, nên có thể bám thần thức vào bản thể.

Con sóc chuột này chính là một cơ thể khác của hắn, hắn có thể thông qua con sóc chuột này để cảm nhận thế giới này.

Ví dụ như lúc này, hắn có thể nhìn thấy khuôn mặt người ta, trong mắt con sóc chuột, khuôn mặt này to lớn vô cùng.

Từ từ! Từ từ!

Đoạn Trường Thanh nhìn thấy một cái đầu chó to lớn tiến sát về phía mình, sau đó một cái lưỡi to lớn liếm vào người hắn.

Con Samoyed đáng yêu kia dùng lưỡi liếm hắn ngã lăn ra đất.

Thật là, thật là…

Đoạn Trường Thanh vừa bò dậy, con chó lại liếm tiếp, khiến con sóc chuột vừa đứng vững lại ngã sấp xuống.

Thật quá nhiệt tình, dù thích mình đến đâu cũng không thể như vậy được!

Đoạn Trường Thanh mặt đỏ tai hồng, con sóc chuột nhỏ thu đuôi lại, cái đuôi dài vắt qua giữa hai chân sau, bị hắn dùng chân trước ôm chặt, che đi bộ phận trọng yếu của cơ thể.

Nếu không làm vậy, con sóc chuột đáng thương này sẽ bị "tập kích" vào chỗ trọng yếu!

Tuy rằng hắn không ghét, nhưng vẫn cảm thấy quá nhanh.

"Gâu gâu!" Tiểu Bạch lại gần giường, không ngừng vẫy vẫy đuôi, đối với sóc chuột vừa xuất hiện rất tò mò.

Tạ Vân Nam nhìn qua, cũng thấy tò mò với chú sóc chuột, hỏi Đoạn Trường Thanh: "Đây là thú cộng sinh của cậu sao? Dễ thương quá!".

Kiểu động vật nhỏ nhỏ, lông xù xù thật sự khiến người khác nhịn không nổi.

Nghĩ như vậy, Tạ Vân Nam bế chú sóc chuột trên tay, vuốt vuốt hai ba cái, quay qua nói với Tiểu Bạch: "Tiểu Bạch, con sóc này quá nhỏ, không thể liếm, hiểu không?" Lông ướt hết rồi, vuốt không đã.

“Gâu gâu!” Tiểu Bạch nằm xuống bên cạnh Tạ Vân Nam, lộ bụng ra trời, lại dùng móng vuốt đẩy đẩy con sóc chuột.

Tạ Vân Nam biết lý do.

Tiểu Bạch phát triển chậm, mãi không lớn, hồi nhỏ còn trông như chó con.

Nó không có tí sức tấn công nào, bộ lông trắng lại dễ bẩn.

Thú cộng sinh yếu dễ bị chế giễu, hồi ấy ở khu Bên cạnh, y trong đám bạn là đại ca… Dù rất thích Tiểu Bạch, nhưng Tạ Vân Nam cảm thấy thú cộng sinh này làm giảm uy tín của y…

Quan trọng nhất, vì là chó con, Tiểu Bạch thường bị thú cộng sinh khác bắt nạt!

Từ năm tuổi trở đi, Tạ Vân Nam không cho Tiểu Bạch ra ngoài trước mặt người khác. Hoạt động của Tiểu Bạch hầu như chỉ giới hạn ở tầng hai.

Khi nào ra ngoài, Tạ Vân Nam có mang theo cũng là ôm và không để Tiểu Bạch chơi với thú cộng sinh khác.

Hiếm có dịp gặp bạn chơi, Tiểu Bạch sao không vui cho được!

Nghĩ vậy, Tạ Vân Nam đặt con sóc chuột lên bụng Tiểu Bạch.

Nói về thú cộng sinh này, cũng ngốc giống chủ nó, vẫn ngây ngốc vẫn không nhúc nhích.

Tạ Vân Nam chọc nhẹ vào bụng con sóc chuột.

Vẫn không thu hồi thần thức khỏi sóc chuột, Đoạn Trường Thanh: “…” Quá đáng! Bế lên sờ rồi còn đặt lên bụng!

Đặt lên bụng rồi còn chọc!

Hai đời, hắn chưa từng bị ai đùa giỡn thế này!

“Sao mặt cậu đỏ vậy?” Tạ Vân Nam nhận ra Đoạn Trường Thanh có gì đó không ổn.

Hắn đỏ mặt, nhìn mình mơ màng… Bị vẻ đẹp trai của y mê hoặc sao?

Tạ Vân Nam khá được yêu thích ở khu Bên cạnh, nhiều người thích y.

Tạ Vân Nam không tin Liêu Mục Dã thích mình, chủ yếu là vì ánh mắt Liêu Mục Dã nhìn y không giống thích.

Liêu Mục Dã kia căn bản không thích y, nhưng thật ra y đã cứu người này, người này sợ là thích y.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play