Thời Tấc Cẩn dắt cặp song sinh xếp hàng bên ngoài trạm kiểm soát nhập cảnh, đội ngũ nhập cảnh xếp hàng rất dài, qua lại tấp nập. Trùng tộc đến từ hành tinh khác mặc nhiều kiểu đồ khác nhau xếp hàng dài từ ba đến bốn trăm mét, trong đội ngũ cũng có á thư có hoàn cảnh tương tự như Thời Tấc Cẩn.

Những lữ khách này gió bụi dặm trường, gương mặt hốc hác, có trùng ôm trùng con, có trùng nương tựa vào nhau.

Khi Thời Tấc Cẩn lần đầu tiên đến một hành tinh hoàn toàn xa lạ khác, nói không sợ thì cũng không đúng.

Với cả, đến được hành tinh Black Shield thành công chẳng có nghĩa là họ sẽ được an toàn ngay lập tức.

Khi máy bay đang lượn xuống và hạ độ cao, thì Thời Tấc Cẩn cũng đã có cách nhìn mới về Black Shield.

Black Shield cũng là một hành tinh cấp thấp, nhưng công nghệ tiên tiến hơn hành tinh cấp thấp mà nguyên thân sinh sống hơn mười mấy năm.

Từ cảng phi thuyền đến sân bay, nhiều kiến trúc vùng ngoại ô có dấu hiệu cháy đen do đạn pháo, khi Thời Tấc Cẩn vừa mới thấy cảnh tượng này, xém nữa đã cho rằng mình lại xuyên vào một bộ phim tài liệu!

Khi máy bay rời khỏi cảng phi thuyền, đi vào nội thành, các tòa nhà đô thị mới dần xuất hiện dưới những đám mây, chúng được làm bằng thép và gạch đá.

Hành tinh Black Shield là nơi sinh sống chủ yếu của chủng tộc tò vò, các tòa nhà trên mặt đất đều theo phong cách tổ ong hình lục giác. Khu vực tiếp giáp của chúng nằm san sát nhau, khu công nghiệp và khu dân cư đan xen, nằm rải rác dày đặc trên mặt đất.

Những toa tàu sắt rỉ sét đang chạy dọc theo các tuyến đường chính của thành phố, làn khói đen công nghiệp dày đặc bốc lên bầu trời, nhìn lên bầu trời dọc theo làn khói đen công nghiệp, trong những đám mây cao hơn độ cao bay của máy bay dân dụng, thường xuyên có máy bay chiến đấu bay ngang qua, khói thải từ máy bay phản lực tan thành mây, bầu trời vẫn hoài một vẻ xám xịt u ám.

Theo máy bay lượn vòng và hạ cánh, Thời Tấc Cẩn thấy các doanh trại quân đội dày đặc đóng quân gần hải quan sân bay, hoạ hoằn có thể thấy xe bọc thép mang súng và đạn thật tuần tra ở lối vào hải quan cách đó vài km.

Thời Tấc Cẩn là một nhà tiểu thuyết, thiếu cái gì cũng không thiếu tư liệu khảo sát và kiến thức lịch sử, anh lập tức nhận ra hành tinh Black Shield hóa ra là một hành tinh quân sự!

Sân bay trên hành tinh bản địa nơi Thời Tấc Cẩn cất cánh không phải là sân bay của thế kỷ 21, không hề tiếp đãi hành khách nồng nhiệt, hoặc có hướng dẫn viên du lịch cho mỗi hành khách. 

Khi anh trai nguyên thân buôn chuyện với nguyên chủ, anh ấy chỉ chọn ra những kiến thức thú vị cho em trai nghe, không nói những chuyện tầm thường nhàm chán khác, ấn tượng cụ thể của nguyên chủ với hành tinh Black Shield rất mơ hồ.

Sau mỗi lần Thời Tấc Cẩn livestream xong, anh sẽ dùng thời gian rảnh rỗi tìm kiếm video về các hành tinh khác nhau, nhưng những hành tinh có thể livestream và làm thành video giới thiệu, thì tệ nhất cũng là hành tinh ở mức trung bình, cao nhất là hành tinh có dị thú cực kỳ nguy hiểm.

Điều này chẳng giúp ích được gì cho Thời Tấc Cẩn đang bị mắc kẹt trong một hành tinh cấp thấp.

Ấn tượng duy nhất của anh về hành tinh Black Shield là anh trai nguyên chủ của anh đi lính ở đây, trung tâm hỗ trợ gia đình ám chỉ rằng nơi đây có phúc lợi cho gia đình quân thư.

Cho đến trước khi lên máy bay, Thời Tấc Cẩn vẫn nghĩ rằng hành tinh Black Shield là một hành tinh có chi nhánh của mười quân đoàn lớn đóng quân tại đấy, nên phúc lợi cho gia đình của quân nhân khá tốt.

Ai ngờ, cả hành tinh Black Shield lại thuộc phạm vi quản lý của quân đội!

Bỏ xừ, gay go thiệt rồi.

Bất cứ thứ gì chỉ cần dính vào sự kiểm soát của quân đội thì sẽ nghiêm ngặt gấp mấy chục lần.

Công nghệ quét của hành tinh quân sự chắc chắn tiên tiến hơn hành tinh cấp thấp thông thường.

Hệ thống quét an ninh tinh vi hơn, hệ thống ID cũng kiểm tra thân phận cẩn thận hơn hành tinh cấp thấp khác.

Xong đời, sắp đi đời nhà ma rồi.

Trong khi kiểm tra hải quan, có lẽ tình trạng thể chất của anh sẽ bị phát hiện qua quá trình quét an ninh nghiêm ngặt nhiều lần!

Thời Tấc Cẩn không khỏi nghĩ vẩn vơ, một trùng đực cấp F với thể chất kém cỏi chẳng thể nào tới được hành tinh cấp cao.

Nếu hên, sau khi anh bị bại lộ thì gặp trúng nhân viên địa phương công chính liêm minh, cuối cùng bị đưa tới một hành tinh cấp trung, sống hết quãng đời ở một thành phố cỡ trung thích hợp cư trú.

Nếu xui tí, sau khi bại lộ có thể bị quan lớn địa phương giấu diếm, nuôi nhốt trong lồng thành bạc hà mèo mà hít hà…

Công nghệ của hành tinh cấp thấp lạc hậu, thông tin tương đối chậm trễ, dùng chút thủ đoạn là có thể dễ dàng giấu nhẹm một trùng đực cấp thấp chưa trưởng thành.

Kể từ đó anh sẽ bị nuôi nhốt, bị giam cầm, bị bắt làm nô lệ tiết hormone để kẻ khác hưởng thụ, không bao giờ có thể bước đi dưới ánh nắng nữa…

Thời Tấc Cẩn nghĩ đến ký chủ thứ hai được hệ thống nhắc tới, ấy là một trùng đực cấp C muốn thiết lập chế độ độc tài, đến một ngày trước khi chết anh ta vẫn đang cống hiến tinh trùng, cuối cùng chết trên giường.

Anh phải tỉnh táo, tỉnh táo.

Đội ngũ chậm rãi di chuyển về phía trước, lúc này Thời Tấc Cẩn dựa vào cháu trai hỗ trợ, bàn tay lạnh ngắt của anh choàng qua vai cặp song sinh, Rolley và Raleigh lo cho cậu út lắm.

Cậu út đang nghĩ gì?

Cậu út đang choáng váng sao?

Cậu út đang khó chịu sao?

Tay cậu út lạnh quá.

Lạnh như xác chết vậy.

Đừng nói xui rủi.

Rolley và Raleigh nhìn nhau, Rolley lườm em trai, Raleigh rụt vai lại.

Cặp song sinh chần ngần một lúc, rồi ăn ý nắm lấy lòng bàn tay lạnh lẽo của cậu út mình.

Thời Tấc Cẩn vừa xuống máy bay đã bắt đầu nghĩ cách, anh hỏi ý kiến ​​​​hệ thống mới tỉnh lại: “Nếu dồn 10% điểm năng lượng còn lại vào công nghệ, vậy khi máy kiểm tra an ninh ở đây quét, cậu có thể đồng bộ hóa giả mạo kết quả ảnh quét được không?”

Hệ thống vô tri khóc than: “Em làm không được.”

Nó nhận thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, âm thanh máy móc khi phát ra nghe như sắp khóc tới nơi: “Em yếu lắm, dù dồn tất cả điểm vào công nghệ cũng chỉ đạt đến mức trung bình và cao cỡ công nghệ dân sự thôi.”

(*) Công nghệ dân sự là các công nghệ, khoa học kỹ thuật phục vụ cho mục đích quân sự.

“Nếu muốn can thiệp vào hệ thống tinh vi cấp quân sự để giả mạo, vậy phải cộng tới 40% năng lượng.”

Hệ thống giải thích cho Thời Tấc Cẩn, ba ký chủ đầu tiên cũng nghĩ tới việc lợi dụng năng lượng công nghệ của nó, nhưng mấy lần trước điểm công nghệ của nó không vượt quá 10%, mấy ký chủ ưa dùng điểm mở khóa cốt truyện chi nhánh, hoặc nâng cấp gen hơn.

Nếu chỉ mở khóa 5% công nghệ thì hệ thống vô tri không thể đánh lại tường lửa công nghệ tương lai cực kì phát triển của trùng tộc và có các chương trình chống hack khác nhau. Vì thực chất nó chỉ là một hệ thống cốt truyện tình yêu thôi.

Khi điểm công nghệ trên 40%, hệ thống vô tri mới dám bén mảng đối đầu trực diện với công nghệ của trùng tộc.

Thời Tấc Cẩn hơi khó hiểu, vừa nãy anh đã nói với hệ thống về việc mở IP ảo, hệ thống nghe vậy bèn giải thích: “Ở trong internet, thì bước nhảy tọa độ và phá tường lửa là hai việc khác nhau.”

“Với bước nhảy IP ảo, chỉ cần tiếp tục nhảy loạn dọc theo mạng lưới Proxy, xử lý sạch sẽ dữ liệu mạng của mình là được.”

“Thầy đã cho em 5% điểm công nghệ, giờ em đã có thể tạo một tài khoản mạng hoàn hảo, còn có mã ID lưu trữ trong kho, mã vạch chống giả, hồ sơ thuế hoàn chỉnh, tài khoản ngân hàng, hóa đơn bảo hiểm. Nếu không tận mắt thấy trùng thật thì quan chức cũng chẳng biết đâu là hàng thật đâu là hàng giả.”

“Để giả mạo tài khoản, em có thể từ từ thu thập thông tin mạng. Có điều, em có thể đột nhập vào công nghệ quân sự trong thời gian thực chỉ được 30 giây, sau giây đó em sẽ bị hệ thống trí não phát hiện rồi bị bại lộ ngay lập tức… em sẽ bị chương trình trí não cấp quân sự đáng sợ của trùng tộc đuổi theo đánh á…”

Hệ thống nói đoạn đã bắt đầu rối rít xin lỗi, nó lại bắt đầu suy sụp, Thời Tấc Cẩn còn chưa ảo não, bản thân hệ thống đã loạn ngôn, khi nói chuyện giống như một chiếc radio bị hỏng khiến cho thần kinh người ta suy nhược.

Thời Tấc Cẩn đanh giọng với hệ thống: “Nếu cậu còn khóc nữa, giờ tôi ngất thiệt luôn đấy.”

Hệ thống im thin thít ngay tắp lự.

Cảm giác hoảng loạn, rối bời và muốn quay đầu bỏ chạy như xi măng đổ vào người, Thời Tấc Cẩn thấy đôi chân mình ngày càng trĩu nặng.

Đội ngũ chậm rãi tiến về phía trước, Thời Tấc Cẩn nhìn về phía cửa chính của sảnh nhập cảnh, lớp sơn ở đó đã bong tróc và rỉ sét.

Đằng sau tấm kính bẩn thỉu, mấy trùng hải quan đang đứng hoặc ngồi với vẻ mặt vô cảm, có trùng mặc đồ chống cháy nổ, đeo súng thật trước ngực, con mắt gườm gườm của bọn họ lia tới những hành khách ngoài hành tinh này.

Thời Tấc Cẩn có dự cảm chẳng lành, hở đội ngũ nhập cảnh có động tĩnh gì, mấy bảo an bặm trợn này sẽ lập tức nổ súng trấn áp mà chẳng chút kiêng dè mảy may.

Theo Thời Tấc Cẩn, dường như cửa sảnh nhập cảnh của hải quan Black Shield biến thành một cái miệng rộng sâu không thấy đáy, khi đám đông chậm rì rì tiến vào, Thời Tấc Cẩn cách cửa ngày càng gần.

Đúng lúc này, bàn tay lạnh lẽo của anh cảm nhận được nhiệt độ ấm áp, Thời Tấc Cẩn cúi đầu nhìn, thấy cặp song sinh đang nhìn anh với ánh mắt lo lắng, hai đôi mắt mèo xanh vừa to vừa tròn, bên trong chất chứa đầy ngưỡng mộ, tin tưởng và ỷ lại, hai đứa nắm bàn tay lạnh ngắt của Thời Tấc Cẩn, rồi nhét vào cổ áo ấm nóng của mình. 

Thế giới của bé trùng rất nhỏ, cũng chỉ có cậu út, hai đứa không hiểu cái gì gọi là sợ hãi và tương lai, nhưng giờ khắc này hai đứa chỉ muốn sưởi ấm đôi tay của cậu út, để cậu út có thể thấy thoải mái đôi chút.

Bàn tay Thời Tấc Cẩn áp vào làn da ấm áp sau gáy của bé trùng cũng dần dần ấm lên.

Thời Tấc Cẩn xuyên tới đây, những mối đe dọa và cái chết luôn đeo bám vồ dập anh khắp nơi, thành ra anh chẳng có tí thiện cảm với việc bẻ câu chuyện tình yêu và hệ thống này.

Anh cũng muốn trút hết nỗi ấm ức, gắt gỏng rồ lên, cớ sao lại là tôi?

Song, về mặt lý trí, Thời Tấc Cẩn cũng biết, nổi điên tức giận trong cảnh khốn cùng chỉ khiến anh gặp nguy hiểm hơn. Ban đầu anh debut là viết tiểu thuyết mạng, sau này mới chuyển sang sách xuất bản (*), thành thử anh hiểu rất rõ hình tượng của con chốt thí ra sao.

(*) Thể loại truyện được in ấn và phát hành, bao gồm cả sách xuất bản và được phát hành trên báo, tạp chí giấy theo từng kỳ. Trong đó sách xuất bản là level cao nhất mà tác giả nào cũng mong muốn đạt được. 

Anh phải bình tĩnh, chỉ có bình tĩnh mới có thể nghĩ ra cách giải quyết khủng hoảng.

Thân nhiệt ấm áp của bé trùng làm Thời Tấc Cẩn cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút, anh đổi một góc độ khác giải quyết vấn đề tâm lý của mình, dừng nghĩ đến việc bị bại lộ ra sao, mà nghĩ tới cách vượt qua trở ngại hiện tại thế nào.

Hãy nghĩ cách đi, Thời Tấc Cẩn.

Tôi là người của thế kỷ 21, tôi là người đến từ một thế giới thông tin phát triển, tôi có lợi thế hơn những trùng tộc cấp thấp ngay từ khi sinh ra đã bị mắc kẹt ở đáy xã hội do khoảng cách về giai cấp và thông tin gấp 10.000 lần.

Tôi chẳng phải trùng tộc á thư cấp thấp, tôi là một nhà tiểu thuyết hiện đại đã đi tới nhiều đất nước, trau dồi được nhiều kiến thức sâu rộng và phong phú, vả lại tôi còn có một bàn tay vàng cấp thấp có thể sử dụng được.

Đừng để nỗi sợ làm hao mòn tốc độ ứng biến của tôi.

Thời Tấc Cẩn liên tục ám thị tâm lý cho bản thân, anh tạm ổn định tinh thần, quàng tay qua vai cháu trai, nhấc chân bước về phía trước.

Thời gian xếp hàng rất dài, đến giữa trưa hải quan còn nghỉ ngơi hai tiếng, khi sắp đến lượt Thời Tấc Cẩn thì trời đã từ binh minh sang hoàng hôn.

Thời Tấc Cẩn vẫn tập trung quan sát trùng tộc xếp trước mặt, càng đến gần cửa nhập cảnh, anh hành động như chó cỏ chưa từng thấy qua việc đời, ánh mắt láo liên dường như cảm thấy mọi thứ đều rất mới lạ.

Cũng may, trong đội ngũ này, không chỉ có Thời Tấc Cẩn là người có phản ứng như vậy, nhiều hành khách khác chưa từng rời khỏi hành tinh quê hương cũng nhìn loạn khắp nơi.

Thời Tấc Cẩn vẫn luôn quan sát phía trước đội ngũ có kiểu trùng gì.

Trong hơn 30 trùng, có vài trùng cường tráng cao ngang cửa, cũng có trùng nhỏ gầy thấp bé, có vài trùng vị thành niên đầy vẻ cảnh giác, đa số bọn họ là tộc ong.

Thời Tấc Cẩn đoán rằng cách đây không lâu đã có một trận chiến thắng lợi, có quân thư đã chết thì cũng có mấy binh sĩ may mắn sống sót, hơn nữa còn kiếm được kim lư giá trên trời.

Anh nhớ lại lời của nhân viên trùng tốt bụng, hành tinh cấp thấp chỉ có thể bay tới hành tinh cấp thấp, vậy mấy trùng tộc đang xếp hàng để nhập cảnh, có lẽ cũng do gia đình đặt vé qua mạng.

Thời Tấc Cẩn lục lại ký ức của mình, anh mơ hồ nhớ ra rằng trong buổi livestream, một khán giả ở phần bình luận đã nói rằng trong trận thắng lớn này, tất cả quân thư cấp bậc đại tá sẽ được thưởng 6.000.000 kim lư.

Anh không nhớ rõ là đại tá hay đại úy, nhưng chắc chắn một điều rằng, chỉ cần quân thư cấp trung và cao còn sống thì đều kiếm được đầy bồn đầy bát.

Thời Tấc Cẩn nghĩ xong điều này, anh lại bắt đầu quan sát nhân viên công tác mà mình sắp tới gần. Chẳng có ngoại lệ nào khác, những trùng tộc có thể làm việc trong quan chức đều là trùng tộc cấp trung, trên người bọn họ có rất ít đặc điểm thú hóa.

Các trùng công tác trong hành tinh Black Shield mặt đều trơ trơ, toát ra phong thái lạnh lẽo chớ tới gần, bọn họ vừa tới giờ liền đi, hoàn toàn mặc kệ những hành khách đang xếp hàng ở bên ngoài.

Thời Tấc Cẩn bắt lấy mấu chốt này, bắt đầu vạch ra một kế hoạch mới trong đầu.

Anh hỏi hệ thống: “Cậu đã nói, giờ tài khoản nhận dạng giả đã hoàn hảo tới mức ngay cả nhân viên công tác cũng không nhận ra trừ khi đối mặt trực tiếp với trùng thật, trong đó bao gồm cả mã vạch chống giả, đúng không?”

Hệ thống nãy giờ vẫn im lặng, lúc này Thời Tấc Cẩn nói chuyện với nó thì bèn đáp: “Đúng đúng rồi ạ, nhưng quét X-quang thời gian thực…”

Thời Tấc Cẩn ngắt lời: “Cậu cũng đã nói, hiện tại có thể làm được công nghệ dân sự từ cấp trung đến cấp cao, bao gồm cả sửa ảnh bằng Photoshop và kỹ thuật phông xanh trong đồ họa máy tính phải không?”

Hệ thống ngoan ngoãn trả lời: “Phải, em làm được tất.”

“Cậu cũng nói rằng nếu cậu cố gắng vượt tường lửa, hết 30 giây cậu sẽ bị phát hiện, phải không?”

Hệ thống đáp: “Dạ đúng rồi.“

Đầu óc của Thời Tấc Cẩn hoạt động hết công suất, lúc này anh không hề đơn độc, vô số kiến thức lạnh trong thời đại thông tin phát triển và những bộ phim điện ảnh điệp viên bắn súng gay cấn do toàn bộ hệ thống công nghiệp Hollywood tạo ra đã trở thành bàn tay đắc lực nhất hỗ trợ anh, đẩy anh tiến về phía 

Anh nói với hệ thống: “Cậu chú ý tới á thư và vị thành niên trong 30 trùng tộc trước mặt chúng ta.”

Hệ thống đáp ok.

Thời Tấc Cẩn nói: “Cậu liên kết tín hiệu với máy giám sát của sảnh nhập cảnh và vòng tay trí não của trùng công tác, cậu không cần phải vượt tường lửa, mà hãy lén truy cập vào camera của bọn họ.”

“Sử dụng nhiều camera để giám sát máy quét an ninh, tập trung quét hình ảnh pixel trên màn hình, kiểm tra xem đặc điểm cơ thể của á thư và vị thành niên nào có đặc điểm thể chất tương tự với tôi không, rồi dùng công nghệ Photoshop và đồ họa máy tính để tích hợp với đặc điểm cơ thể của tôi, khiến tôi không còn móc đuôi.”

“Chú ý, chỉ làm từ phần thắt lưng đến đốt sống đuôi nơi mọc ra móc đuôi, mấy xương khác không cần động tay tới.”

Hệ thống lên tiếng, nó hoang mang nói: “Thầy Thời, thầy muốn… lấy tài liệu tại chỗ à? Nhưng em không thể trực tiếp can thiệp vào chương trình máy quét…”

Thời Tấc Cẩn bình tĩnh nói với hệ thống: “Đừng ngắt lời, chỉ cần vâng lời và làm là được rồi.”

Hệ thống bị dáng vẻ điềm tĩnh của Thời Tấc Cẩn làm cho khiếp sợ, không khỏi muốn tin tưởng anh thực sự có cách.

Nó ngoan ngoãn đáp lại, lần này Thời Tấc Cẩn bảo nó làm gì, hệ thống lập tức làm nấy.

“Chúng ta khỏi giả mạo dữ liệu máy chính thức, bây giờ cậu có thể hack tín hiệu mạng vào hệ thống điện nhẹ ở sảnh nhập cảnh đúng không?”

Hệ thống thử một chút, vui như sáo nói: “Được ạ! Mạch điện của bọn họ chỉ là mạch điện bình thường thôi!”

Thời Tấc Cẩn thoáng thả lỏng, anh lại bảo hệ thống: “Kiểm tra xem cửa nhập cảnh có bao nhiêu hệ thống điện nhẹ dự phòng.”

Hệ thống hành động rất nhanh, nó quay lại nói đáp án cho Thời Tấc Cẩn, nó gọi mấy lần, anh mới đáp lại.

Hệ thống thấy Thời Tấc Cẩn vẫn đang đổ mồ hôi lạnh, môi tái nhợt không còn chút máu, nó lo lắng sợ bóng sợ gió, cẩn thận hỏi: “Bước tiếp theo nên làm gì ạ?”

“Tiếp theo, cậu làm…”

Khi các hành khách lần lượt bước quá cảnh, hệ thống cũng đang chăm chỉ thực hiện mệnh lệnh, một giờ sau, cuối cùng cũng đến lượt bọn Thời Tấc Cẩn kiểm tra an ninh.

Thời Tấc Cẩn đẩy Rolley và Raleigh về phía trước, để hai đứa kiểm tra trước, anh đứng ở khu vực xếp hàng, nhìn hai bé trùng với vẻ lo lắng.

Cùng với ánh mắt lo lắng nhìn hai bé trùng, thì Thời Tấc Cẩn cũng đang quan sát thiết bị quét hình ở đây.

Cũng giống như trên hành tinh khởi hành, hành tinh Black Shield bên này cũng dùng chức năng quét không tiếp xúc cơ thể.

Máy dò lạnh lẽo treo trên phía trên khu vực kiểm tra an ninh, phát ra ánh sáng xanh mờ nhạt, chậm rãi cẩn thận quét cặp song sinh từ đầu đến chân, trước bàn làm việc phía sau tấm kính chống cháy nổ, trùng công tác nhìn chằm chằm vào màn hình với vẻ mặt vô cảm.

Hệ thống đã sớm ẩn giấu trong các đường dây giám sát, nó lặng lẽ nói với Thời Tấc Cẩn rằng màn hình máy tính trên bàn làm việc đang hiển thị hình chiếu X quang cơ thể rất toàn diện.

Trùng công tác có thể thấy xương dưới lớp da của trùng tộc, đặc điểm bộ xương của từng trùng tộc, liệu có hàng lậu nào cất giấu trong cơ quan nội tạng và ruột hay không. Dưới quá trình máy giám sát quét hình, cơ thể mỗi trùng tộc vượt qua kiểm tra an ninh đều bị quét vào trong màn hình làm việc, tựa như sơ đồ giải phẫu con người trong sách giáo khoa của sinh viên y khoa, xương và mạch máu rõ ràng đến mức liếc mắt một cái là rõ mồn một.

Cùng với quá trình chụp X quang toàn diện, trí não vận hành máy sẽ tạo ra một bảng kiểm tra an ninh chi tiết ở hậu trường, trong đó viết chủng tộc này là gì, ấy là trùng cái hay á thư, 

Thời Tấc Cẩn nghe vậy, dù bình tĩnh đến đâu cũng thấy ớn lạnh từng cơn.

Máy quét an ninh ở đây cao hơn nhiều so với hành tinh xuất phát.

Thời Tấc Cẩn cũng không sợ xét nghiệm máu, hiện tại kiểm tra máu kiểm tra sức khỏe, thì anh vẫn đang ở trạng thái “á thư” tiêu chuẩn.

Anh chỉ sợ loại X quang này có thể quét xương rõ ràng tới mức, dù móc đuôi mọc ra từ phía sau đốt sống đuôi có mảnh tới đâu cũng không giấu được!

Cặp song sinh nhanh chóng kiểm tra xong, rồi đi đến đứng ở khu chờ, hai đứa nắm tay nhau nhìn sang cậu út với ánh mắt trông mong.

Thời Tấc Cẩn vẫn giữ bình tĩnh đi tới đài kiểm tra an ninh rồi đứng vững, dang tay ra, bình tĩnh quan sát máy quét của máy kiểm tra an ninh từ từ hạ xuống, máy dò phát ra ánh sáng màu xanh, bắt đầu thực hiện quét X quang với Thời Tấc Cẩn từ đầu đến chân.

Quá trình quét ánh sáng xanh không quá nhanh cũng không quá chậm, quét đầu trong 60 giây, quét cột sống và cổ trong 30 giây, quét xương đòn trong 20 giây, quét cơ quan dưới xương sườn trong 50 giây.

Thời Tấc Cẩn đứng thẳng dang hai tay ra, thầm đếm từng giây trong đầu, khi ánh sáng xanh chiếu tới thắt lưng và bụng anh, chỉ còn cách quét đốt sống thắt lưng quan trọng 5cm thì Thời Tấc Cẩn ra lệnh cho hệ thống trong đầu.

“Cho nổ hai hệ thống điện nhẹ ở cửa ra vào gần nhất với khu vực an ninh!”

Hệ thống rất nghe lời, bật hết công suất, nhét rác dữ liệu quá tải vào hệ thống mạch của hệ thống điện nhẹ, chưa đầy một giây, nguồn điện của bộ định tuyến trong hệ thống điện nhẹ tăng vọt do bị nghẽn, cuối cùng xảy ra một vụ cháy nổ đoản mạch!

Toàn thế giới, dù là thế giới khác thì máy móc công tác cũng đều giống nhau.

Vô số dây cáp và máy biến áp sẽ bị xoắn thành rắn, rồi trải dài trên sàn phòng máy tính, chỉ cần một hộp máy đột nhiên bị đoản mạch và phát nổ, tia lửa điện sẽ phừng ra, toàn bộ hệ thống điện nhẹ bị mất dòng điện và điện áp ngay lập tức, dây đồng bên trong bị cháy rồi mất điện trên diện rộng chỉ trong chớp mắt.

Hệ thống vô tri còn căng thẳng hơn Thời Tấc Cẩn, nó nhét dữ liệu rác quá đà, vượt mức hoàn thành nhiệm vụ, không chỉ trực tiếp phá hủy phòng nhập cảnh, mà còn cho nổ tung các hệ thống điện nhẹ lẫn mạnh của bốn sảnh nhập cảnh bên trái và bên phải.

Trong phút chốc, sảnh nhập cảnh chìm trong bóng tối mất điện diện rộng, trùng công tác sau tấm kính chống cháy nổ lập tức thổi còi làm việc, tiếng còi vo ve chói tai vang lên trong bóng tối.

Thời Tấc Cẩn nghe thấy âm thanh chuyển động đặc trưng của máy móc cỡ lớn phát ra từ trong bóng tối, cũng như âm thanh đáng sợ của nhiều khẩu súng nạp đạn cùng lúc, trùng công tác hét qua loa với hành khách ngoài hành tinh trong khu vực xếp hàng: “Im lặng!!!”

“Đứng tại chỗ không được chạy loạn!”

“Gọi bảo an tới!!”

Bên ngoài sảnh nhập cảnh tối om, Thời Tấc Cẩn mượn ánh sáng tự nhiên yếu ớt để nhìn trong bóng tối, trùng công tác đằng sau tấm kính chống cháy đặt loa xuống, quay lại dùng máy riêng gọi điện thoại.

Chẳng mấy chốc trong bóng tối vang lên tiếng bước chân nặng nề đều đặn, nhân viên an ninh kẹp điện thoại bên tai, đưa ra những mệnh lệnh khác qua kính chống cháy cho đội bảo an vừa tới.

Thời Tấc Cẩn đứng trên đài kiểm tra an ninh, thở phào nhẹ nhõm, đầu gối mềm nhũn suýt nữa đã khuỵu xuống, anh vịn đầu gối bằng cả hai tay, gắng gượng không ngã dúi xuống đất. 

Trong bóng tối, cằm của Thời Tấc Cẩn không ngừng nhỏ nước, không biết là mồ hôi lạnh hay là nước mắt.

Thời Tấc Cẩn hít một hơi thật sâu, nhịp tim nhanh đến mức làm tai anh ù đi, không phân biệt được mình đang đau đầu hay tức ngực, nhưng chẳng qua bao lâu anh đã lau mồ hôi lạnh, đứng thẳng người.

Điều duy nhất có thể làm bây giờ là chờ đợi.

Chờ nguồn điện được bật lên, chờ hy vọng của ánh rạng đông đến.

Thời Tấc Cẩn nhớ lại lời giải thích của hệ thống, về lý do tại sao anh lại bị chọn, giờ Thời Tấc Cẩn giống như Fate Wynne dưới ngòi bút của mình, anh cũng đang mắc kẹt trong bóng tối hỗn loạn.

Trong 200:1 người may mắn bị lựa chọn ấy, xin may mắn hãy chiếu cố tôi.

Trong bóng tối, tinh thần Thời Tấc Cẩn có hơi rối loạn, anh thì thào trong lòng, nhưng một giây sau cơn giận ngút trời bị dồn nén bấy lâu nay đều bộc phát, cuốn trôi trạng thái yếu đuối khẩn khoản van nài lòng thương xót ấy.

Á thư bệnh tật gầy gò nhưng đôi mắt xám đậm lại sáng ngời đến lạ, áp lực từ sống chết bóp nghẹt cổ Thời Tấc Cẩn, ép ra ác ý trong lòng người văn minh, ép một người bình tĩnh và điềm tĩnh nảy ra muôn ngàn cách điên rồ chết chùm cùng nhau.

Lúc trước Thời Tấc Cẩn dùng lễ nghĩa để đối đãi, giờ thì phải dùng tới thủ đoạn cứng rắn để chống lại, anh quay ngoắt lại mắng hết tinh hoa nước nhà vang dội trong lòng, hệ thống co rúm lại ở một góc ý thức của anh, hồi lâu không dám hó hé câu nào.

Định luật bảo toàn may mắn chết tiệt! Cái lựa chọn may mắn chết tiệt! Hôm nay dù tôi có chết, cũng phải được thiên vị mà reset cuộc đời!

Mồ hôi chảy vào trong mắt Thời Tấc Cẩn, cay xè đến độ đau nhói nhưng anh chẳng hề lau đi, kiến thức về hơn 500 bộ phim điệp viên và đấu súng Hollywood chưa bao giờ hiện rõ trong đầu anh thế này.

Còn không thiên vị tôi à, vậy hôm nay cứ nổ sạch bách sảnh nhập cảnh của cái thành phố này luôn đi!

Nổ tới tận trời! Nổ hết dây cáp và cáp quang chôn vùi dưới lòng đất!

Bố không tin mình không sống qua được! Ai bắt bố làm nô lệ, bố giết thằng đấy!

Làm cục c*t người văn minh, nếu hôm nay Thời Tấc Cẩn bị bắt, anh lập tức biến thành anti hero, sau đó biến thành Trương Tam – một kẻ ngoài vòng pháp luật!

(*) Anti hero là nhân vật chính trong câu chuyện nhưng lại thiếu những phẩm chất và thuộc tính của một anh hùng thông thường như về chủ nghĩa lý tưởng, lòng can đảm, hay về đạo đức.

(**) Trương Tam là một người nổi tiếng trên mạng, người này đã phạm đủ loại tội ác, bao gồm giết người, phóng hỏa, đầu độc,… không việc ác nào không làm nhưng đối với anh ta đó chỉ là một vụ án nhỏ. Nếu thực sự bị kết án, có lẽ anh ta sẽ bị kết án 1.000.000.000.000.000.000 năm và bị tước quyền chính trị suốt đời.

Còn một bên khác.

Bóng tối đột nhiên buông xuống, cửa phòng nhập cảnh và khu chờ xuất hiện tình trạng hỗn loạn ở mức độ khác nhau, cặp song sinh vẫn đang nhìn cậu út thì sợ tới mức phản xạ có điều kiện chạy về phía cậu út.

Hai đứa lập tức bị bảo an bắt giữ tại khu vực chờ.

Hai con non tò vò này không còn ngoan ngoãn như khi có đèn sáng, cậu út đột nhiên biến mất khỏi tầm mắt khiến Rolley và Raleigh bị sốc. Hai bé từng trải qua việc thân trùng qua đời, bị nghi ngờ bị bạo lực lạnh bị bỏ rơi, bóng tối càng làm tăng nỗi băn khoăn và sợ hãi này.

Rolley và Raleigh bị bảo an nắm chặt sau gáy, không thể tới gần cậu út, lập tức nổi điên.

Cơ thể gầy gò bộc phát sức mạnh của chủng tộc tò vò, cặp song sinh quay đầu lại rồi há miệng cùng lúc, hàm răng bình thường trong miệng nhô ra thành răng nanh có gai ngược dữ tợn, cắn xuyên qua găng tay chống cháy nổ của bảo an! 

Cặp ong tò vò này đã trải qua quá trình huấn luyện cường độ cao nên mới có thể đứng vững, từ nhỏ đã bị mấy quân thư cao to khỏe mạnh đánh tới lớn, hai đứa giỏi đối phó với mấy trùng to cao nhất.

Ban đầu trùng bảo an cũng không coi là chuyện to tát, ai ngờ anh ta rút tay không kịp đã bị một bé trùng tò vò cắn trúng gãy hai ngón tay.

Khu vực chờ rất hỗn loạn, bề ngoài của cặp song sinh rất có tính đánh lừa, bất ngờ lao tới mấy lần, xém nữa đã thành công đi qua, bảo an giàu kinh nghiệm hơn phản ứng ngay lập tức, ấn hai đứa xuống đất bằng chiếc nĩa chống bạo động một cách bạo lực.

Trình độ giáo dục của cặp song sinh rất thấp, một khi đầu óc rối loạn thì y như dã thú thực sự, trên cổ bị nĩa chống bạo động kẹp lấy cổ, cơ thể của hai đứa còn đang vùng vẫy bò về phía khu kiểm tra an ninh, ngón tay của hai đứa bật ra móng tay sắc nhọn, cào ken két gạch lát sàn sân bay, âm thanh vang lên từ xương họng, hai đứa nhếch miệng phát ra sóng âm chói tai khiến màng nhĩ của bảo an nhức nhói.

Lúc này có một bảo an nóng tính đã mở dùi cui điện, định cho hai đứa bé nếm chút đau khổ.

Đúng lúc này! Đại sảnh sáng lên giữa lối đi từ dãy này đến dãy khác, khi đèn bật lên, cặp song sinh có thể thấy cậu út đang ở khu kiểm tra an ninh, hai đứa thoáng chốc yên tĩnh, lập tức thu móng tay và răng, ứa nước mắt quỳ rạp trên mặt đất nhìn về phía cậu út.

Thoạt nhìn có vẻ bảo an ở khu chờ quá hung hăng không nói lý lẽ, còn vừa giơ dùi cui điện, vừa dùng nĩa thép chống bạo động đánh trẻ em.

Bảo an đang giơ dùi cui điện: …

Đội trưởng bảo an vội chạy tới lộ ra vẻ không đồng tình cảnh cáo.

Mấy bảo an khác cũng nhìn theo ánh mắt của bé trùng nổi điên, trông thấy một á thư gầy gò đang đứng ở khu kiểm tra an ninh, hình như vẫn là vị thành niên, giờ này đối phương đang cau mày lo lắng nhìn sang bên đây.

Ánh sáng xanh của máy quét kiểm tra an ninh chậm rãi quét đến mũi chân anh, á thư gầy yếu lập tức bước xuống đài kiểm tra an ninh, chạy về phía khu chờ.

Có hai cổng điện ở giữa khu vực an ninh và khu vực chờ, chỉ sau khi có kết quả kiểm tra an ninh và trùng công tác sau bàn làm việc nhấn nút cho qua, thì hành khách nhập cảnh mới có thể đi qua.

Á thư gầy yếu đứng ở phía bên kia hàng rào sắt, vẻ mặt lo lắng, luôn miệng an ủi hai bé trùng bị ấn xuống đất.

Hai râu ong dựng đứng trên đầu hai bé trùng tóc bạc giờ đã mềm mại rũ xuống, giấu vào trong tóc, rưng rưng nước mắt, tỏ ra ngoan ngoãn với thân trùng bên kia hàng rào sắt.

Mấy bảo an khác chạy tới, không biết chuyện gì đã xảy ra trong phút tối tăm, ai nấy cũng nhìn đồng nghiệp vẫn đang dùng nĩa thép chống bạo động kẹp cổ hai bé trùng bằng ánh mắt không đồng tình.

Bảo an đang cầm nĩa thép chống bạo động: …

Một bảo an thì cất dùi cui điện, còn bảo an kia thì thu lại nĩa thép chống bạo động.

Bên kiểm tra an ninh xét duyệt rất nhanh chóng, ngay khi hàng rào điện vừa trượt mở, á thư gầy yếu vừa tiến đến, hai bé trùng đã lập tức đứng dậy nhào vào lòng thân trùng.

Mấy bé trùng không có thực sự khóc, hai đứa ôm chặt thân trùng, ôm mãi á thư làm đối phương không thể bước được mấy bước.

Á thư gầy yếu an ủi hai đứa một lúc lâu, sau đó lập tức dẫn hai bé trùng đi tới giải thích tình hình cho bảo an, hỏi anh ta có cần bồi thường tiền thuốc men hay không, cũng nói rằng thân trùng của mình từng đi lính trong Black Shield, gần đây đã được thăng lên làm thượng úy, nên anh ta đừng ngại lấy kim lư làm bồi thường.

Trùng tộc đến từ hành tinh bên ngoài có thể nhập cảnh Black Shield, thì cũng không khó đoán ra rằng thân trùng của bọn họ đã thăng quan phát đạt, một vé máy bay trị giá hàng chục kim lư không phải thứ mà một trùng cấp thấp có thể mua nổi.

Sự việc này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, chủ yếu là do khu nhập cảnh bên này mất điện đột ngột, xem xét kỹ thì cũng chẳng phải chuyện to tát gì cho cam.

Đội trưởng đội bảo an chạy tới cũng là một trùng cấp trung, thấy á thư gầy yếu dẫn theo hai bé trùng cái tò vò, cách nói năng của đối phương đầy tự tin, suy nghĩ thấu đáo và phong thái cũng hơn một bậc.

Cuối cùng, sự cố tai nạn đã được giải quyết bằng việc á thư bồi thường 10.000 điểm tín dụng.

10.000 điểm tín dụng, tương đương với 100 kim lư.

Hai ngón tay gãy của trùng tộc cấp trung tương đương với một mạng sống của một binh sĩ trùng tộc cấp thấp.

Thời Tấc Cẩn hãi hùng trước thực tế này, anh dẫn cặp song sinh về phía lối ra, nói với cặp song sinh đang hoảng loạn: “Nào, đỡ cậu út với, cậu út đi không nổi nữa rồi.”

Rolley và Raleigh lập tức lên dây cót tinh thần, biến thành chiếc nạng di động chuyên nghiệp nhất, đây là việc hai đứa thạo nhất, nghe lời lại phục tùng, khi đầu óc trống rỗng, chỉ xuôi theo mệnh lệnh của cậu út, mấy cảm xúc tiêu cực cũng thực sự biến mất theo.

Hệ thống reo hò trong đầu Thời Tấc Cẩn, mô phỏng ra pháo hoa nhỏ vui vẻ.

Trong phút giây tối tăm vừa rồi, hệ thống nghe theo mệnh lệnh của thầy Thời, dùng dữ liệu rác làm nổ tung hệ thống mạch dân sự của sảnh nhập cảnh, khiến máy kiểm tra an ninh rơi vào trạng thái ứ động tự ngắt điện khẩn cấp, khi quét và nhập dữ liệu giao diện làm việc vừa khéo kẹt ở nửa người trên của Thời Tấc Cẩn, thế là nó lợi dụng thời gian đó điều chỉnh lại ID thân phận, tuổi tác và xương.

Sau đó nó dùng công nghệ Photoshop + công nghệ đồ họa máy tính đổi trắng thay đen, lấy thông tin về đốt sống đuôi và cơ thể của á thư khác đã được máy giám sát ghi lại tại hiện trường, rồi dựa theo cơ thể của Thời Tấc Cẩn mà mô phỏng lại hình ảnh X quang của phần lưng dưới không có móc đuôi.

Sau khi sảnh lại có điện, đúng giây thứ 30 nó đã làm xong hết thảy trước khi bị tường lửa đuổi bắt, tạm thời lấy hình ảnh X quang đã sao chép hoàn hảo cột sống thắt lưng không có móc đuôi bằng đồ họa máy tính, ghi đè lên màn hình kiểm tra an ninh đang bị chững lại, giả mạo hình chụp X quang xương sống thắt lưng của Thời Tấc Cẩn không có bất cứ xương đuôi dư thừa nào.

Sau khi quá trình quét an ninh tiếp tục hoạt động, ánh sáng xanh tiếp tục quét xuống phía dưới, trùng công tác nhìn đăm đăm vào màn hình, đôi mắt theo ánh sáng xanh quét xuống, nhìn vào cột sống thắt lưng, xương hông và xương đùi của á thư.

Trùng quá tin tưởng vào máy móc, dẫn tới việc bỏ qua sự thật về xương sống thắt lưng dưới những bức ảnh fake chồng lên nhau.

Quá trình quét không có vấn đề gì, máy nhả ra bảng kiểm tra an ninh đạt tiêu chuẩn, trùng công tác đóng dấu màu xanh lá cây, đưa cho Thời Tấc Cẩn qua cửa sổ, thoạt nhìn mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ.

Hệ thống bắn pháo hoa xong, nó như cún con vui vẻ lăn qua lăn lại trong ý thức của Thời Tấc Cẩn.

Song lúc này, Thời Tấc Cẩn lại ra lệnh khác.

Anh bảo hệ thống, sau một giờ nữa hãy cho nổ tung hệ thống điện nhẹ ở sảnh nhập cảnh, nổ từ sảnh an ninh nhập cảnh tới sảnh xuất cảnh, lần này có thể gây nghiêm trọng hơn một chút, làm sao cũng phải khiến cho hải quan Black Shield nghĩ rằng mạch điện của bọn họ đã cũ nên có vấn đề gì đó.

Hệ thống lập tức đồng ý, bắt đầu xâm nhập vào màn hình cùng bộ định tuyến, nó không nhịn được tò mò hỏi: “Thầy Thời, em có thể biết nguyên nhân không?”

Họ đi theo biển chỉ dẫn đến sảnh ra vào sân bay, cơ sở vật chất đã cũ, gạch lát sàn đã nứt chưa có trùng thay thế, Thời Tấc Cẩn lại thu thêm thông tin từ một chi tiết nhỏ nữa.

Sau chiến tranh, hành tinh Black Shield không sửa chữa lại mặt tiền quan trọng của nó để chào đón du khách ngoài hành tinh à, tài chính của hành tinh này chẳng tốt lắm nhỉ?

Suy nghĩ của Thời Tấc Cẩn trăm mối ngổn ngang, anh không rời khỏi sân bay ngay, mà là lặp lại trò cũ dẫn cháu trai vào nhà vệ sinh ở sân bay, bên trong trừ đèn sáng ra thì mọi thứ đều hư hỏng và bốc mùi ẩm mốc.

Cặp song sinh cũng không bao giờ thắc mắc về mọi quyết định của cậu út, hai đứa luôn theo sát Thời Tấc Cẩn, cậu út đi đâu thì mình theo tới đó.

Thời Tấc Cẩn mở vòng tay trí não, làm bộ lên mạng xem thông tin, sau đó trả lời các câu hỏi của hệ thống trong đầu.

“Đây là hành tinh quân sự, sự khác biệt giữa trùng tộc cấp trung và cấp thấp nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi, ngộ nhỡ có ai đó kiểm tra lại sự cố mất điện lần này, tôi lo là có vấn đề gì đó với bản chụp X quang điện tử lưu trữ ở trạm kiểm soát an ninh.”

“Đến lúc đó một khi tôi nhận được thông báo triệu tập kiểm tra lại, thì xét theo hệ thống giai cấp hiện tại, tôi là một á thư cấp thấp thì chẳng có cách nào từ chối.”

“Để hệ thống điện quá tải rồi phát nổ một lần nữa, đốt hỏng bộ nhớ của máy chủ trí não về mặt vật lí, vậy thì bên hải quan chỉ giữ lại một bản in ra.”

Đấy là bức ảnh X quang giả mà họ đã in ra.

Thời Tấc Cẩn nói với hệ thống: “Dữ liệu máy chủ đã bị đốt hỏng, dưới tình huống có file gốc, chắc mẩm bọn họ sẽ ưu tiên quét lại file gốc rồi nhập lại.”

Rồi đến khi hải quan nhập lại bức ảnh X quang giả, vậy thì mọi thứ đã đâu vào đấy.

Hệ thống muốn nói đâu có khoa trương tới cỡ đó, nhưng khi nghĩ tới nguy cơ lớn nhất hôm nay, nhờ hướng dẫn của thầy Thời mà nó đã trót lọt né tránh rủi ro, thế là nó bèn nói sang chuyện khác: “Thầy Thời, ngoài làm nhà tiểu thuyết ra thầy thực sự không có nghề tay trái nào đâu đúng không?” 

“Sao cậu lại hỏi vậy?”

Hệ thống có chút ngượng ngùng nói: “Không nghĩ tới hôm nay em lại có thể quá quan như vậy.”

“Vậy giờ cậu đã học được cách hack cao siêu nhất rồi đấy.”

Hệ thống: “Hả?”

Thời Tấc Cẩn: “Nổ vật lý trực tiếp đã làm ngắt kết nối Internet, ảnh hưởng đến nhiều tốc độ mạng và các chương trình chống hacker.”

Diệu kế đơn giản lại chấn động như thế đã mở ra một cánh cửa mới cho hệ thống vô tri, nó à hả mấy tiếng, đột nhiên hứng khởi hỏi: “Thầy Thời còn biết gì nữa không ạ? Dạy cho em đi!”

“Sao cậu lại hỏi câu ảo diệu này với một nhà tiểu thuyết tầm thường như tôi chứ.”

Hệ thống: “?”

Thời Tấc Cẩn mở tài khoản quân thư giả của mình trong Starnet, rồi nói với hệ thống: “Thôi, cậu hãy kết nối mạng của mình với màn hình giám sát của sân bay đi.”

Hệ thống đang ủ rũ chưa được bao lâu đã hứng chí trở lại: “Thầy Thời! Chúng ta nổ tiếp ở đâu ạ!”

Thời Tấc Cẩn: …

Thời Tấc Cẩn “Khoan hẵng nổ, cậu nối máy trước đi.”

“À dạ…”

Hệ thống kết nối tất cả mạng lưới dân sự và mạch điện gần sân bay, nó được cộng 10% vào điểm công nghệ, chỉ cần không cố ý chạm vào mạng lưới chính phủ trong hành tinh Black Shield, thì nó có thể lăn lộn khắp nơi trong mạng lưới dân sự.

Thời Tấc Cẩn nhanh chóng điều tra rõ ràng tình huống gần sân bay.

Nó cũng sàn sàn với hành tinh ban đầu, tuy kiến trúc ở đây được chia thành lưới tổ ong, tiến dần từ khu này sang khu khác, cũng chia vành đai một đến vành đai bốn, nhưng khu vực bên ngoài vành đai bốn không phải thành phố hoang, mà được bao quanh bởi các doanh trại quân đoàn đóng quân.

Thời Tấc Cẩn thở phào nhẹ nhõm trước cảm giác siêu an toàn này, anh không còn phải lo lắng khi nào gặp phải bọn cướp và bang phái trên đường nữa.

Xung quanh sân bay có rất nhiều kiến trúc tổ ong, đầu Thời Tấc Cẩn đau nhói, hôm nay anh suy nghĩ quá nhiều, giờ nhìn mọi vật đều có chút mờ ảo.

Cũng may hệ thống đã thức tỉnh, bằng không cửa ải kiểm tra an ninh hôm nay sẽ rất khó khăn, nếu chỉ dựa vào đầu óc của anh thì không thể nào bằng được hệ thống có khả năng siêu tính toán.

Thời Tấc Cẩn nhắm mắt thư giãn một lúc, sau đó đưa ra từ khóa chính để hệ thống tiếp tục tìm kiếm.

Hệ thống nhanh chóng tìm kiếm trung tâm hỗ trợ gia đình quân thư cách khu vực sân bay gần nhất, theo dõi các camera giám sát gần đó, tìm được mấy nhà tế bần (*), khách sạn, nhà hàng và quán bar khá cũ.

(*) Trại tế bần hay trại cứu tế, nhà tế bần, hay trung tâm bảo trợ xã hội, là những khu trại, tòa nhà được dựng lên cố định hay tạm thời tại những địa điểm nhất định để thực hiện việc cứu tế, cung cấp lương thực, thực phẩm miễn phí (phát chẩn) cho những người vì hoàn cảnh, điều kiện chủ quan, khách quan trong một thời điểm nhất định mà không thể tự nuôi mình, cung cấp cho đối tượng này chỗ ở và công ăn việc làm.

Mấy giờ trước, khi máy bay vẫn đang đậu, Thời Tấc Cẩn đã bảo hệ thống hoàn thiện ID quân thư giả dùng để ký hợp đồng trước đó, bây giờ ID giả này đã trở thành một ID quân thư thực sự trong mạng ảo.

Trùng cái tò vò cấp trung, quân hàm thượng úy bậc một, ban đầu đi lính ở hành tinh cấp thấp ở mười quân đoàn lớn đóng quân, sau chiến tranh nhận được một lượng lớn kim lư và điểm cống hiến, được thăng bậc rồi tới một hành tinh cỡ trung đóng quân ở đó.

Thời Tấc Cẩn theo tên hai đứa cháu trai, đặt cho quân thư giả này một cái tên quen thuộc: Romeo.

Bây giờ, họ đã hạ cánh tới Black Shield, đã tới lúc thượng úy Romeo cử trùng tới đón họ.

Thời Tấc Cẩn nói với hệ thống: “Cậu truy cập vào mạng lưới khách sạn Hải Hoa ấy, chèn thêm một đơn đặt phòng ở mới vào hệ thống máy tính của bọn họ.”

“Sau đó đặt đơn này ở trang cuối cùng của trang đăng ký, rồi viết một câu ghi chú ở cuối hóa đơn, tôi là ——”

Thời Tấc Cẩn để hệ thống làm giả rằng đơn hàng mới này thành đơn đặt cũ cách đây ba ngày trước, rồi nhét vào trang cuối cùng của nhật ký đặt mua để trông có vẻ như bị bỏ sót.

Hành tinh Black Shield chẳng có tiền sửa chữa mặt tiền của sân bay, vậy thì tường lửa của máy tính dân sự ở các thành phố lân cận cũng không quá mạnh, để hệ thống làm giả một đơn đặt hàng nhỏ cũng dư sức rồi.

Khi Thời Tấc Cẩn đặt đơn còn đặc biệt dùng giọng văn của thượng úy Romeo để ghi chú: Tôi đã đặt một phòng ở chỗ của mấy anh, nhưng do có nhiệm vụ tạm thời nên tôi đã khẩn cấp khởi hành vào ngày hôm qua, bây giờ còn đang chấp hành nhiệm vụ tuần tra bên ngoài hành tinh, luân phiên công việc xong, tôi lập tức quay về Black Shield, thế nên tôi không tiện đưa đón, nhờ mấy anh gọi xe tới đón thân thuộc của tôi ở sân bay lúc xx giờ, ngày xx.

Thời Tấc Cẩn để hệ thống dùng “thân phận thật” chuyển khoản 1000 kim lư vào tài khoản của khách sạn.

Hệ thống tất bật một hồi rồi trở về báo cáo: “Thầy Thời, em làm xong rồi!”

Thời Tấc Cẩn nhắm mắt lại một lúc rồi dùng vòng tay trí não bấm vào số điện thoại bàn của khách sạn.

Sau đó mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ.

Lễ tân khách sạn nhận điện thoại, reset lại đơn đặt hàng trên máy tính, sau khi kiểm tra tài khoản, quả thực có một khoản thanh toán đã ghi chép vào ba ngày trước, còn dùng kim lư để chi trả tiền đặt phòng!

Bọn họ rối rít xin lỗi, đảm bảo rằng xe của khách sạn sẽ đỗ bên ngoài cổng xx của sân bay trong vòng 30 phút nữa.

Khi Thời Tấc Cẩn thật sự bước lên chiếc xe do khách sạn gọi đến, kiến trúc sắt thép rỉ sét ở phía sau càng lúc càng nhỏ, bấy giờ anh mới thầm hít sâu một hơi.

Khởi đầu địa ngục, cái chết chực chờ, kiểm tra nhập cảnh, bại lộ giới tính và những nguy hiểm bất thình lình, v.v… giờ phút này mấy vấn đề ấy rốt cuộc cũng đã cách Thời Tấc Cẩn rất xa.

Không còn lo ngày hôm sau cửa nhà bị đập phá, không còn lo bị đánh đập và tống tiền.

Trong một tuần tới, Thời Tấc Cẩn đã có thể ngủ ngon giấc.

Lớp da cũ trên ghế ô tô khiến Thời Tấc Cẩn đau lưng, xe đến đón họ khá cũ, mùi trong xe cũng không thơm tho gì cho cam nhưng anh lại thấy vui dạ thỏa lòng.

Hệ thống cảm nhận được tâm trạng thay đổi của thầy Thời, nó hớn hở bắn pháo hoa nho nhỏ trong ý thức của Thời Tấc Cẩn.

Họ hạ cánh Black Shield lúc 4 giờ sáng, chỉ xếp hàng thôi cũng đã mất cả ngày lẫn đêm, giờ đã hơn 8 giờ tối, cả ngày hôm nay Thời Tấc Cẩn nhờ cháu trai dìu đỡ mới không lăn ra sàn mà ngủ.

Cơ thể ấm áp của Rolley và Raleigh ngoan ngoãn rúc vào cậu út, tựa như hai mặt trời nhỏ, sưởi ấm cho Thời Tấc Cẩn.

Khi chiếc xe xóc nảy lăn bánh về phía trước, Thời Tấc Cẩn cũng ngày càng buồn ngủ, thỉnh thoảng ánh đèn nhấp nháy ngoài cửa sổ xe sẽ rọi vào đôi mắt xám đậm khép hờ của anh, một đôi mắt hạnh cổ điển dịu dàng chất chứa vẻ yếu ớt và mệt mỏi.

Lông mi bạc sẫm màu từ từ khép lại, đôi khi ánh đèn đường lại rọi lên đầu lông mi của Thời Tấc Cẩn, phản chiếu lác đác ánh bạc lạnh lẽo, á thư đang thiếp đi nom hốc hác và bệnh tật, chút ánh sáng bạc đó càng khiến anh trông dễ vỡ hơn.

Song, bên lớp vỏ ngoài suy yếu lại có một linh hồn quyết đoán và trầm tĩnh, Thời Tấc Cẩn thầm nói với hệ thống: “Giờ cho nổ hệ thống điện chính của hệ thống xuất nhập cảnh hải quan Black Shield được rồi.”

Hệ thống giật mình: “Chẳng phải trước đó chúng ta vừa cho nổ sảnh nhập cảnh rồi sao?”

Ý thức của Thời Tấc Cẩn ngày càng tan rã, anh buồn ngủ đến độ giọng điệu cũng trở nên nhẹ bẫng, anh nói với hệ thống: “Cứ làm đi, không chết ai đâu.”

Thời Tấc Cẩn đã xem vô số bộ phim, chứng kiến đủ kiểu flag, anh chẳng còn sức để giải thích nữa, trong tình huống này, đốt sạch chứng cứ mới là cách an toàn nhất.

Họ phải đợi từ 2 giờ sáng đến 9 giờ sáng mới có trùng đi làm, vừa tới giờ nghỉ trưa thì đám công chức liền rời đi, xếp hàng 400 mét cả ngày, hiệu suất làm việc có thể nói là bùng nổ.

Hiện tại sắp đến tám giờ tối, Thời Tấc Cẩn là nhóm hành khách nhập cảnh cuối cùng, giờ cho nổ tung hệ thống điện chính của sân bay, thì thứ bị tổn hại duy nhất chính là báo cáo tài chính của sân bay hành tinh Black Shield trong quý này.

Sau khi thực sự thoát khỏi cảnh khốn khó, khi Thời Tấc Cẩn buồn ngủ, bỗng dưng tìm vui trong đau khổ nhớ tới một đứa bạn là nhân viên kế toán cứ than khổ trên newfeed vào cuối mỗi quý.

Chắc bộ phận tài chính của hãng hàng không hành tinh Black Shield, mới sáng sớm bảnh mắt đã phải hít oxy gấp nhỉ.

Chiếc xe cũ của khách sạn Hải Hoa chạy hơn 10 km, bóng tối lờ mờ phản chiếu trong gương, tài xế thông qua gương chiếu hậu chợt thấy một ngọn lửa chói lóa đột nhiên bùng lên ở sân bay.

Trong chốc lát, sân bay sáng như ban ngày, ánh sáng trắng mờ đi, ngọn lửa hừng hực bốc lên.

Ánh đèn đường le lói qua cửa kính ô tô, dìu dịu hất lên hàng mi bạc của Thời Tấc Cẩn, ánh bạc lạnh lẽo lấp lánh vừa sáng vừa tối, anh nhắm mắt lại, nghe tiếng ầm ầm xa xa và tiếng còi báo động vo ve vang vọng trong không trung.

Thời Tấc Cẩn thầm bật cười một tiếng hả hê, trải qua nguy hiểm trắc trở lần này, tâm tính của anh đã bắt đầu thay đổi.

Ở thời hiện đại, có những hình phạt hợp pháp hạn chế mọi người làm tổn thương lẫn nhau, nhưng ở đây, Thời Tấc Cẩn cần một tính cách hung ác và quyết đoán hơn, mới có thể sống an toàn đến ngày trở về nhà.

Thời Tấc Cẩn ở khách sạn này ngủ một giấc rất dài rất ngon.

Khi anh tỉnh dậy, ngoài cửa sổ lại là một cảnh hoàng hôn ảm đạm nao nao.

Chào buổi sáng, một thế giới khác.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play