Nếu tôi không ch.ết, trải qua đủ mọi gian khổ để trở về với chồng con. Nhưng lại phát hiện trong gia đình này đã có một người vợ mới, một người mẹ mới.
Không có ai cần tôi nữa.
Khi đó có lẽ tôi sẽ thực sự phát đi.ên mất!
Không thể không nói, Đường Thâm thực sự rất hiểu tôi.
Thằng nhóc này đúng là ở lâu liền quen tay quen mắt, còn làm mặt quỷ với tôi, nháy nháy mắt, ý nói: Sao mẹ còn chưa đi dỗ dành người ta?
Tôi khẽ meo meo bay vào phòng, nhìn bóng lưng chán nản của Đường Thâm, thấp giọng hỏi: "Anh tức giận sao?"
"Không có."
"Tôi không phải có ý đó. Tôi chỉ là không nhớ được gì mà thôi."
Tôi nhéo giọng, cố tình bán thảm, Đường Thâm quả nhiên liền cắn câu.
"Anh biết, anh không tức giận, anh chỉ là đau lòng em mà thôi."
Hai chúng tôi còn đang tình chàng ý thiếp trong phòng, thằng nhóc to xác kia rốt cuộc không nhịn được đi tới gõ cửa.
"Ba ba, con đói."
Đường Thâm cười nói: "Vậy anh đi nấu cơm trước."
Nhàn rỗi buồn chán, tôi đi theo hắn cứ như một khối mạch nha dính lấy hắn.
Vừa bước vào bếp, tôi chợt cảm thấy đầu truyền đến một trân co rút đau đớn. Giống như có thứ gì đó đang khuấy động bên trong đến long trời lở đất, ngay cả hồn thể của tôi cũng bắt đầu rung động.
Tôi đau đớn đến nỗi hồn phách không ổn định, ôm đầu hét lên một tiếng chói tai, khiến hai cha con đều hoảng sợ.
"Kiều Kiều, em làm sao vậy!"
Nhìn cách bài trí quen thuộc của căn bếp, trong đầu tôi chợt hiện lên vài mảnh vỡ.
Trời tối…..
Đập vào mắt tôi là một mảnh hắc ám.
Tóc của tôi bị ai đó giữ trong tay, đến mức cơ thể tôi cũng bị kéo theo.
Tôi sợ hãi, la hét chói tai, chống cự, vùng vẫy nhưng chẳng ích gì.
Ký ức đang dào dạt hiện lên, đột ngột dừng lại như một chiếc đĩa bị kẹt, im bặt.
Tôi cố gắng nhớ lại diện mạo của h.ung th.ủ, lại phát hiện đầu óc mình hoàn toàn trống rỗng.
Hồn phách tôi dần dần ổn định lại, cơn đau nhói dữ dội trong đầu cũng dần tiêu tan.
Nếu tôi vẫn còn tuyến mồ hôi, tôi nghĩ lúc này hẳn tôi sẽ toát một thân mồ hôi lạnh.
Tôi ngồi thu mình trong góc, nỗi kinh hoàng sợ hãi kia vẫn còn đọng lại trong đầu.
Đường Thâm không thể chạm vào tôi, thập phần lo lắng: "Kiều Kiều, em làm sao vậy?"
Nghe được giọng nói của hắn, tôi chợt rùng mình trong lòng.
Nếu... căn bếp là hiện trường vụ án đầu tiên, vậy chẳng phải hung thủ có khả năng nhất chính là Đường Thâm - người đã cùng tôi sớm chiều ở chung?
Dù sao thì hắn cũng là người quen thuộc nhất với cái nhà này nhất.
Tôi run rẩy ngẩng đầu lên nhìn Đường Thâm, cố gắng tìm kiếm những cảm xúc khác nhau trong mắt hắn.
Nhưng đều không có, trong mắt hắn chẳng có gì khác ngoài sự lo lắng, buồn bã và đau khổ.
Hắn quỳ trên mặt đất, liên tục mò mẫm hình bóng tôi trong không khí.
Dáng vẻ này, như hận không thể gánh nỗi đau này thay tôi.
Tôi đột nhiên cảm thấy bản thân thật buồn cười, làm sao tôi có thể nghi ngờ hắn được?
Làm sao có thể là hắn được?
Không thể là hắn được.
Suy cho cùng, việc hắn vì tôi mà độc thân đến tận bây giờ cũng là sự thật, hơn nữa đối với cái ch.ết của tôi, hình như hắn cũng chẳng thu được lợi ích gì.
Điều quan trọng nhất là tôi có thể cảm nhận được rằng hắn thực sự rất yêu tôi.
Dù có quên đi tất cả, với tư cách là người trong cuộc, tôi chắc chắn có thể cảm nhận được là có yêu hay không.
Mà sự nghi ngờ nhất thời của tôi đối với hắn, ngược lại khiến tôi cảm thấy như mình đã làm vấy bẩn tình cảm chân thành của hắn, thật đáng xấu hổ.
Tôi lắc lắc đầu:”Vừa rồi, tôi đột nhiên nhớ ra một chút sự tình ở đây.”
“Cái gì?”
“Tôi nhớ có người đã h.ành h.ung tôi một cách thô bạo ở đây. Họ túm tóc tôi, cứ như vậy kéo tôi trên mặt đất, đập đầu tôi vào tủ lạnh.”
Đường Thâm khiếp sợ: "Vậy em còn nhớ h.ung th.ủ là ai không?"
"Tôi không nhớ. Tôi chỉ là vừa tiến vào phòng bếp, chợt nhớ ra vài phân đoạn ngắn mà thôi."
"Phòng bếp? Đây chính là đột nhập vào nhà gây án." Đường Thâm cầm lấy chìa khóa xe, "Em và Tiểu Y ở nhà, anh đến đồn cảnh sát."
Đường Y nhìn hắn với vẻ mặt như nhìn kẻ thiểu năng trí tuệ: "Ba, ba điên rồi à? Lần trước cảnh sát đã nghi ngờ ba. Bây giờ ba lại chạy đến đồn cảnh sát như thế này, mọi hiềm nghi sẽ đổ hết lên đầu ba đó."
"Đúng vậy." Tôi lơ lửng trước mặt Đường Thâm, "Nếu cảnh sát hỏi anh, làm sao anh biết được chuyện này? Chẳng lẽ anh nói cho họ biết, tôi biến thành quỷ hồn quay trở về nói cho anh biết sao?"
"Tôi không quan tâm nhiều như vậy." Đường Thâm hai mắt đỏ bừng, có chút không khống chế được, "Nghĩ đến em đã phải chịu những thống khổ đó, anh liền không thể dung thứ cho kẻ s.át nh.ân vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật như vậy được. Anh nhất định phải bắt hắn đền tội!”!"
Cuối cùng tôi và Đường Y vẫn không ngăn được hắn.