1.
Giờ phút này, tôi rốt cuộc không nhịn nổi nữa, bay từ dưới mặt đất lên, muốn nhìn xem là tên khốn nạn nào cả gan dám nhảy disco trên mộ phần của tôi.
Càng nhìn càng tức.
Vì sân vận động được xây dựng ở đây nên thỉnh thoảng không phải có người nổi tiếng đến tổ chức buổi hòa nhạc, thì lại là giới thể thao tổ chức các sự kiện thi đấu, ồn ào đến mức cuộc sống làm quỷ của tôi cũng không được yên ổn.
Ví dụ như hôm nay, lại có một ca sĩ nào đó đến đây tổ chức concert.
Ca hát ầm ĩ còn chưa tính, thế nhưng hôm nay cái tên nhóc hát nhạc rock cư nhiên còn lôi kéo toàn bộ fans cùng nhau nhảy Disco trên khán đài.
Nhảy đến mức mộ phần của tôi đều sắp sụp rồi.
Không biết đã đợi bao lâu, sự kiện trên sân vận động rốt cuộc cũng kết thúc.
Tôi khinh khinh phiêu phiêu mà bay tới lui trên không trung, bay thẳng đến hậu trường. Liếc mắt một cái liền nhìn thấy một thằng nhóc mái tóc xoăn thắt bím như dây thừng, chính là thằng nhóc hát nhạc Rock kia, trên lưng còn cõng một cây đàn guitar đang ung dung bước ra ngoài.
Tôi giương nanh múa vuốt mà, làm ra cái vẻ mặt mà tôi tự cho là dọa người nhất, đột nhiên hiện hình ở trước mặt hắn, chờ mong có thể nghe thấy một tiếng hét thất thanh vang vọng trời đất.
Nhưng khi nhìn thấy tôi, thằng nhóc kia chỉ hoảng sợ chốc lát, gần như chỉ trong một giây, sau đó lộ ra biểu tình khó có thể tin nổi, gọi tôi một tiếng:
“Mẹ?”
Thanh âm này vừa thốt ra làm tôi sợ tới mức nhảy dựng lên, liên tiếp lùi về sau ba bước: “Lui! Lui! Lui!”
Thời buổi này, như thế nào còn có người tới quỷ cũng nhận thân vậy!
Nào biết tên nhóc kia đột nhiên biểu tình kích động, “Mẹ, người nhất định chính là mẹ của con!”
“Đừng có nói bừa!” Tôi cảnh giác lùi lại đằng sau, lấy ra điện thoại di động mà con quỷ cách vách đưa cho tôi, “Tôi đã tải xuống APP chống lừa đảo dưới địa phủ, anh không lừa được tôi đâu!”
Tên nhóc kia lấy từ trong bóp tiền của hắn, móc ra một tấm ảnh chụp, “Người xem, đây là ảnh gia đình chúng ta, mẹ chính là mẹ của con.”
Viền của bức ảnh đã ố vàng nghiêm trọng, vừa nhìn đã biết được chụp từ rất lâu rồi.
Tôi chần chờ cầm lấy tấm ảnh chụp.
Trong hình, người đàn ông anh tuấn soái khí, trên tay ôm một đứa bé chắc khoảng hơn một tháng tuổi, người phụ nữ đứng bên cạnh khẽ tựa vào vai của người đàn ông, vẻ mặt mỉm cười hạnh phúc.
Tầm mắt của tôi dừng lại trên khuôn mặt người phụ nữ.
Gương mặt này đối với tôi rất quen thuộc.
Chính là khuôn mặt mà ngày đêm tôi soi trên mặt nước, tự ngắm nghía ngưỡng mộ suất 18 năm qua.
Thậm chí ngay cả bộ quần áo cô ấy đang mặc trên người, cũng giống hệt bộ quần áo tôi vẫn luôn mặc sau khi chết.
Tôi sững sờ nhìn chằm chằm bức ảnh.
Một lát sau, lại quay ra nhìn tên nhóc bên cạnh.
Chỉ chỉ đứa bé trên ảnh chụp hỏi: “Vậy cậu chính là đứa bé này?”
Hắn liên tục gật đầu: “Đúng vậy, con chính là con trai của mẹ.”
Tôi vẫn chưa kịp phản ứng lại, thật sự không thể tưởng tượng được, tôi - một mỹ nữ quỷ thoạt nhìn trẻ trung xinh đẹp, thanh xuân ngời ngời, thế nhưng lại có một đứa con trai 18 tuổi lớn như vậy.
Thấy tôi nửa ngày không có phản ứng.
Tên nhóc này đột nhiên bẹp miệng một cái, hốc mắt phiếm hồng: “Lúc con mới 2 tháng tuổi, người đã biến mất rồi.”
“Ba ba còn tưởng rằng mẹ mất tích, đi tìm mẹ rất lâu, không nghĩ tới, mẹ đã...."
Nhìn dáng vẻ này của hắn, lòng tôi bỗng nhiên thắt lại.
Một nỗi buồn không thể giải thích được cứ quanh quẩn trong lồng ngực tôi.
Chẳng lẽ đây chính là mẫu tử liền tâm? Tôi lẩm mẩm một mình, lại vụng về, lúng túng cố gắng cách không khí mà xoa xoa đầu của hắn.
Chẳng qua tôi chỉ là một linh hồn, chỉ có thể nhìn đến những sợi tóc của hắn lướt của lòng bàn tay tôi, không chút lay động.
Tôi xấu hổ đến cực điểm, ngượng ngùng mà thu hồi tay lại, khiến tiểu hài tử càng thêm khổ sở.
Một hồi lâu sau, hắn lau lau nước mắt, lại bảo tôi ở yên đó chờ.
Nói là muốn dẫn ba ba của hắn, cũng chính là người đàn ông trên ảnh chụp tới gặp tôi.
Đợi một lúc lâu cũng không thấy người tới, tôi còn nghĩ thầm, hắn không phải là lừa cả quỷ đó chứ?
Đột nhiên, bên ngoài sân vận động vang lên tiếng gầm rú của động cơ xe ô tô.