Chương 2
Tần Phong kia là hạng người ngay cả thầy cô giáo cũng ngại chọc vào!
Trong nhà ba mẹ ly hôn, hắn được phân cho người cha làm nghề sửa xe. Cả ngày trên người dính đầy dầu máy, từ sáng đến tối không đánh nhau thì ngứa da ngứa thịt.
“ Chiến tích” vang dội nhất của bạn nhỏ Tần là ở lớp hai tiểu học đem tiểu lưu manh lớp năm đánh cho chạy vòng quanh sân thể dục.
Tình cảnh kia như chuột đuổi mèo, vô cùng hùng tráng!
May mà có thầy thể dục thân thể cường tráng mới đè lại được Tần Phong. Tiểu hài tử rõ ràng đang nổi nóng, quay đầu lại hướng thầy giáo hét: “ Giữ mẹ ngươi! Thả tao ra!”
Thầy giáo tức giận liền đá hắn thêm mấy đá, mà như vậy, tiểu hài tử còn đang không phục thêm bất bình, trắng mắt kiêu ngạo đẩy ngã thầy giáo.
Khi ba Tần tìm đến nhà trường, thầy giáo đang xoa rượu thuốc, ba Tần vừa nghe con trai bị khi dễ thì liền trở mặt:
“ Giáo viên trường học các người đều mẹ nó vô dụng à? Con tôi bị bắt nạt, còn không cho nó đánh lại?”
Tần Phong ở bên cạnh chọn đúng thời cơ mà thêm chút gió: “ Ba, vừa rồi thầy giáo còn đá con nữa!”
Làm cha theo con, lập tức xắn tay áo, muốn đánh thầy thể dục. Cuối cùng, đích thân thầy chủ nhiệm, thầy hiệu trưởng cùng ra mặt mới đem lão hỗn đản kéo lại.
Không để mọi người nhanh chóng hòa hoãn , ba Tần nằm trên mặt đất khóc lóc: “ Con trai a, thân làm ba như ta có lỗi với con a…! Ta vừa làm cha vừa làm mẹ sao có thể dễ dàng a? Con trai a…ta có lỗi … với con a!” Cổ họng ra sức gào to, tất cả phòng học đều nghe thấy hắn biểu diễn.
Ngươi nói thử xem, loại người càn quấy này, nếu không ăn ba cân cửu chuyển hoàn hồn đan, có dũng khí trêu chọc hắn ư?
Lãng phí chín năm giáo dục phổ cập của nhà nước, khiến nhà trường bất chấp khó khăn tiếp tục bồi dưỡng cây dưa chuột xiên vẹo này nứt ra trái táo.
Bất quá về sau , giáo viên của trường cũng hiểu rõ, thằng nhóc này, để hắn tự sinh tự diệt đi thôi! Cho dù phóng hỏa giết người cũng nghìn vạn lần đừng tìm vị vừa làm cha vừa làm mẹ kia mà trao đổi.
Tần Phong ngay lúc này không có gì quản thúc, trưởng thành trong hoàn cảnh lý tưởng, nghiễm nhiên trở thành bá vương trường học.
Cũng coi như Lâm Vãn xui xẻo, tới trường ngày đầu tiên thì trêu chọc đến một vị cường hào ác bá.
Mặc dù lần đầu tiên đánh nhau, tạm thời chiếm thế thượng phong , song giáo viên đối với Tần Phong hời hợt chỉ xử lí qua loa, lại làm cho Lâm Vãn cảm thấy vô cùng uất ức.
Khi ba Lâm tới đón, Lâm Vãn lộ vẻ chán chường, mím môi nói: “ Ba, con muốn chuyển trường!”
Ba Lâm theo chủ trương dạy dỗ lạc quan. Tuy rằng chính con trai mình ngày đầu tiên chuyển trường thì xảy ra rắc rối, nhưng cũng không làm cho ba Lâm quá chú trọng. Tiểu nam hài nha! Có mấy người lại không đánh nhau? Chuyện của con nít, người lớn can dự vào sẽ không hay cho lắm, hơn nữa thằng bé cũng không bị thương, việc bé như que tăm, không cần chuyển trường đi?
Buồn bực đâu chỉ mình Lâm Vãn, Tần Phong càng một bụng bốc hỏa.
Trong trường học tung hoành xuân hạ thu đông, lại có người dám đánh rắm giữa thanh thiên bạch nhật. Gì cũng đừng nói nữa! Diệt nó!
Qua hai ngày sau, Lâm Vãn mới trong xe con đi ra, từ xa đã trông thấy một kẻ vênh mặt, chân bắt chéo, ngồi trên bồn hoa – chính là Tần Phong.
Đoán chừng vì đánh nhau mà chuẩn bị, thằng nhóc rõ ràng ăn mặc so với hôm trước còn bẩn thỉu hơn. Trong tay xách sợi dây lưng sắt, tuy rằng Tần Phong mới học lớp bốn nhưng thân thể cường tráng, thoạt nhìn như học sinh lớp sáu. Thấy Lâm Vãn theo xe đi xuống thì hai mắt phát sáng, dây lưng trong tay vung vẩy “ba ba” vang lên.
Lâm Vãn từ nhỏ là một bé ngoan, hôm trước không phải tức giận cực kì, quyết không cùng Tần Phong động thủ. Vừa thấy Tần Phong bộ dáng như thế, lập tức dừng bước.
Người tài xế đưa Tiểu Lâm tới trường, nghi hoặc hỏi: “ Tiểu Vãn, sao không vào trong?”
Lâm Vãn nén bớt vẻ khẩn trương, cắn cắn môi, khơi lên dũng khí quyết tâm học tập, cúi đầu hướng cổng trường đi tới.