Phôi Tiểu Tử (Thằng Nhóc Xấu Xa) [ĐM/Hoàn]

Chương 1


2 tháng

trướctiếp

Chương 1

–  Học kì này lớp chúng ta thêm có một bạn học mới, mời cả lớp vỗ tay hoan nghênh…

Một đám con nít khuôn mặt phồng như trái trứng, nghe cô giáo lên tiếng như lĩnh được thánh chỉ đồng loạt ra sức vỗ tay.

Đáng tiếc là trước tập thể chào đón nhiệt tình, vị học sinh chuyển trường này cũng không cảm động. Bé trai buông bàn tay ra khỏi tay giáo viên , khuôn mặt nhỏ nhắn rất xinh đẹp nhưng thần sắc lại thờ ơ.

Cũng không thể trách đứa nhỏ lạnh lùng, mới học lớp 4 đã 5 lần chuyển trường. Đất nước từ nam chí bắc bôn ba, đại thể  khảo sát một vòng đứa nhỏ, dù cho người lớn lăn qua lăn lại cũng không dậy nổi a!

“ Bạn học Lâm Vãn , trò tới bàn trống thứ năm ngồi một chút, chờ cô tìm giáo công đi nhà kho lấy một bộ bàn lại đây, các em trước tiên ôn lại một chút bài văn ngày hôm qua, lớp trưởng giữ kỉ luật nhé…”

Cô giáo ra khỏi phòng học, Lâm Vãn liền mang theo cặp sách, nhanh chóng đi tới chỗ ngồi. Người ngày trước ngồi ở chỗ này, tương lai nhất định là rường cột nước nhà, đao công rất cao. Toàn bộ mặt bàn đa dạng về trang trí chạm trổ, chẳng hạn là hai tác phẩm “nghệ thuật”, một thư pháp : “ XXX là một nghệ sĩ lớn”, một kiến trúc thiết kế – tiểu lô cốt bắn đại bác.

Đưa một tay sờ, ôi! Trên bàn như rải bụi than, đầu ngón tay đều là màu đen.

Lâm Vãn cẩn thận từng chút một thổi thổi vừa từ trong cặp sách lấy ra khăn trải trên bàn. Sau đó, lấy tiếp sách vở, rất nhanh tiến vào trạng thái học tập.

Mặc dù vì công tác của cha là nguyên nhân khiến bản thân cũng theo đó mà phiêu bạt bất định, thế nhưng bất kể ở đâu, Lâm Vãn đối với việc học bao giờ cũng cầm cờ đứng đầu. Điểm này cũng làm cho ông nội – thân là lãnh đạo tỉnh – cảm thấy rất an ủi.

Lần này cha rút cục điều động đến tỉnh lị rồi, hôm qua ông vỗ đầu con trai nói: “ Tiểu Vãn à, công tác của ba trong vòng mấy năm sẽ không thay đổi nữa, con cũng có thể ở trong trường học hảo hảo đọc sách, kết giao nhiều bằng hữu.”

Nghĩ đến điều này, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Vãn cuối cùng cũng lộ ra điểm tươi cười.

“ Răng rắc” , “ bùm”, mặt vẫn còn đang tươi cười , trước mắt bỗng tối sầm, trời đất như quay cuồng, nằm úp sấp trên mặt đất.

“ Mẹ nó mày là ai? Sao dám ngồi vào ghế của bố mày? Ngứa da hả!”

Lâm Vãn quỳ rạp trên mặt đất, đập vào mi mắt trước tiên là một đôi giày đá bóng bung keo, há mõm đầy bụi, diễu võ dương oai mà đá ngã lăn ghế dựa. Lại ngẩng đầu thấy, đối diện là một thằng nhóc dơ bẩn bậm môi, đang vẹo lông mày trừng mắt với mình.

“ Này, Vương Hạ Bằng, thằng mặt dưa này là ai hả?”

Bị điểm danh, lớp trưởng không tình nguyện mà ngẩng đầu lên, ấp úng nói: “ Cậu ấy là học sinh mới chuyển tới lớp chúng ta, cô giáo bảo trước tiên ngồi ở chỗ cậu một lúc…”

Không đợi lớp trưởng giải thích hết, Lâm Vãn đã từ trên mặt đất đứng lên, bởi vì tức giận, khuôn mặt sưng lên đỏ bừng. Chỉ vào hòn than bẩn nhóc con lớn tiếng chỉ trích bằng giọng trẻ con: “ Cậu… bạn xấu sao đá tôi a ỏi ế!”

Vừa dứt lời trong phòng học lập tức cười vang. Mà người kia, bẩn nhóc con cười to nhất: “ Haha…Ôi chao, má ta ơi, người nước ngoài hả! Nói chuyện còn chưa sõi!”

Lâm Vãn khóc, từ nhỏ đến lớn, cậu liền như vậy có một tật xấu – nói đớt. Nhưng bị người khác ở chốn đông người hạ nhục, tập thể cười nhạo cũng là lần đầu.

Lau nước mắt, bạn học Tiểu Vãn  xuất ra khí lực bú sữa, hung hăng mà đẩy hòn than bẩn nhóc con một chút.

Hòn than bẩn nhóc con bị đẩy một cái lảo đảo, sau đó dựng đứng lông mày, nhanh gọn, lưu loát mà dạy dỗ tân bạn học – đàn ông đánh nhau là phải dùng nắm đấm đầu tiên.

Đến khi cô giáo chủ nhiệm mang cái bàn được lau sạch trở về, còn cách một khoảng thật xa chợt nghe trong phòng học một hồi kêu thảm thiết. Dọa đến cô vội vã hướng cánh cửa phòng học mà chạy. Vào phòng học thì thấy:  học sinh mới chuyển tới bị người ta cưỡi trên mặt đất, toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, non nớt bị chà sát đầy bụi đen. Mái tóc dày, mềm mại cũng bị người ta hung hăng nắm ở trong tay.

Nhưng giọng kêu như  sói tru dường như cũng không phải  là cậu! Mà là học sinh trong lớp làm cho mọi người phải  đau đầu: Tần Phong.

“ Mày mau mau nhả miệng ra, không thì tao đem tóc mày túm xuống tiếp!”

Lâm Vãn trả lời rất dứt khoát, cao thấp sắp xếp hai hàm răng dùng sức đóng chặt, cắn một cái ngón tay bẩn trong miệng mạnh càng mạnh.

Đến khi cô giáo cùng giáo công phối hợp đem hai đứa nhỏ tách ra, trên tay Tần Phong rõ ràng là một vòng dấu răng màu tím đỏ!

Tần Phong kia hiển nhiên chưa từng đem giáo viên để vào mắt, trước mặt cô giáo chỉ vào mũi Lâm Vãn nói: “ Mày chờ đến tan học! Tao không thể không đánh mày đến bụng đầy c***!

Lâm Vãn hiển nhiên thần khí đã mơ hồ, thế nào mà cũng không tôn trọng cô giáo, lại một lần nữa hung tợn đem ngón tay đưa lên của tên nhóc vừa vặn cắn xuống.

( còn tiếp)


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp