Phong Mang

Chương 6


2 tháng

trướctiếp

Nhị Lôi lần thứ hai mở miệng: “Cậu có biết Vương tổng vì cái gì muốn cậu ký hợp đồng không?”

“Nhảm nhí, còn có thể vì cái gì? Thì nhìn trúng tôi thôi!”

“Vậy cậu biết anh ta vì sao nhìn trúng cậu không?”

Nói đến đây, Hàn Đông cuối cùng mới ngừng lăn qua lăn lại, hắn quả thật rất muốn biết trong mắt Vương Trung Đỉnh mình có chỗ nào hơn người….. để phá hủy nó!

Nhị Lôi lấy ra một xấp tư liệu của lãnh đạo, trên đó chính là điều kiện tuyển chọn diễn viên hà khắc cùng với kế hoạch trù bị của bộ phim lớn trong năm sắp được tập đoàn điện ảnh và truyền hình Trung Đỉnh khai máy.

Hàn Đông là một người thông minh lanh lợi, hai mắt trực tiếp dán lên trên điều kiện tuyển chọn, lúc trước hắn đã từng nghe Lý Thượng đề cập tới, nhưng chỉ là nói sơ qua. Bây giờ nhìn thấy số liệu xác thực, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, Vương Trung Đỉnh con mẹ nó quá biến thái! Làm gì có ai mang một thân số liệu chính xác như vậy! Giỡn quài!

“Cậu là người hoàn toàn phù hợp.” Nhị Lôi nói.

Hàn Đông choáng váng: “Không thể nào, nhất định là mấy người chỉnh sửa điều kiện trước đó rồi.”

Nhị Lôi nở nụ cười: “Cậu nhìn kỹ ngày in và phát hành đi, chúng tôi vì nhân vật này đã hối hả ngược xuôi mấy tháng, nếu sớm nhìn thấy cậu, còn đi lãng phí tài lực được lên người kia làm gì?”

Hàn Đông lúc ấy trong đầu chỉ có một suy nghĩ —— trời muốn diệt mình!

Đừng nói là Vương Trung Đỉnh , ngay cả Hàn Đông cũng tự mình ảo tưởng nếu đột nhiên có một đại mỹ nữ mông to gợi cảm từ trong tường chui ra, đánh chết hắn cũng không buông tay!

Nguyệt lão, người lại nghịch ngợm cái gì vậy?!

Cứ cách ba ngày, Nhị Lôi lại đến văn phòng Vương Trung Đỉnh bẩm báo tình hình của Hàn Đông một lần.

“Mấy ngày nay cậu ta ngoài trừ ăn ra thì chính là ngủ.”

Vương Trung Đỉnh kinh ngạc: “Không làm gì khác?”

“Không, cả ngày nằm ở trên giường, phần ăn bằng lượng cơm ba người.”

Cũng cùng tiết tấu với Nhị Lôi, Hàn Đông cách ba ngày trèo lên bàn cân một lần.

“Má, sao một kg cũng không tăng?”

Hàn Đông cảm thấy mình sắp hỏng mất, ăn uống quá độ suốt sáu ngày, thiếu điều muốn uống cả dầu ăn nhưng một chút mỡ cũng không nhiều thêm.

Ý thức được mình là loại thể chất có ăn như thế nào cũng không mập, Hàn Đông quyết định thay đổi sách lược.

Giảm béo!

Chờ tôi gầy đi, ốm tong tốm teo, khô héo còn da bọc xương, xem anh có còn quấn lấy tôi không!

Những người giảm béo đều biết, bị đói so với ăn quá no còn thống khổ giày vò hơn. Ăn quá no bất quá chỉ khó chịu một trận, nhưng bị đói thì phải khó chịu cả ngày.

Ban ngày thì ổn rồi, trời vừa tối, Hàn Đông đói bụng đến mức lăn qua lộn lại trên giường không ngủ được. Mắt cứ nhìn chằm chằm cái tủ lạnh, bên trong là các loại mỹ thực liên tục hô khẩu hiệu kêu gọi Hàn Đông bước tới, chân gà! Chân gà! Hamburger! Hamburger… Hàn Đông cắn răng, tự vả cho mình mấy cái rồi mới khổ sở thiếp đi.

Kết quả, khuya khoắt, Hàn Đông lại từ trên giường bò dậy.

Tựa như con sói đói vui mừng khi nhìn thấy dê, hai mắt nhắm nghiền mò qua chỗ tủ lạnh. Ăn đi! Dù sao cũng đang nằm mộng, ăn cho đã! Nếu hình ảnh này có người chụp được để đăng quảng cáo, nhãn hiệu đồ ăn đó ngày hôm sau tuyệt đối đối sẽ bán sạch.

Sáng ngày thứ hai, Hàn Đông tỉnh lại, cảm giác dạ dày không quá khó chịu như trong tưởng tượng.

Có cảm giác rất thành tựu ngồi dậy, vừa nhìn trên mặt đất liền ngây người.

Nơi nơi là cái túi thực phẩm đóng gói, bên chân còn có một cái giò heo bị gặm nham nhở. Cũng không biết là ăn không hết hay để dành bữa khác gặm tiếp…

Vì thế, Hàn Đông hạ quyết tâm, dọn sạch cái tủ lạnh.

Hai giờ rưỡi sáng, Vương Trung Đỉnh lại thức đêm, cả tòa nhà chỉ có phòng làm việc của anh còn sáng đèn.

Đột nhiên, ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân xềnh xệch.

Mặc dù có bảo vệ trực ban, nhưng bảo vệ bình thường sẽ không quấy rầy Vương Trung Đỉnh, cho dù đi tuần tra trên hành lang, cũng sẽ đi một chút rồi ngừng một chút, không thể nào lại vang lên tiết tấu đều đều có quy luật như vậy.

Cuối cùng, tiếng bước chân dừng lại trước cửa.

Không bấm chuông cửa, cũng không gõ cửa, ‘cạch’ một tiếng cửa trực tiếp bị đẩy ra.

Tiếp theo, cặp giò dài ngoằn của Hàn Đông thò vào.

Ánh mắt Vương Trung Đỉnh lạnh lùng nghiêm nghị nhìn ra cửa, liền thấy Hàn Đông hai mắt nhắm tịt, trong lòng mặc dù khó chịu nhưng cũng không nói gì.

Hàn Đông không đi qua chỗ Vương Trung Đỉnh, mà đi thẳng đến trước tủ lạnh.

Sau đó, ngay trước mặt Vương Trung Đỉnh, ‘trộm’ ra một hộp thịt viên từ bên trong.

Có lẽ do quá đói, Hàn Đông vội vàng kéo cái móc trên nắp hộp, kết quả dùng lực không đúng, kéo rớt cái móc mà hộp vẫn chưa mở ra.

Tiếp theo, Hàn Đông vội vàng vặn vặn cái hộp, hết đập rồi nện, lấy móng tay cạy cạy… Vẻ mặt đói khát tới mức có thể khiến người dân Ethiopia cũng phải chảy nước mắt thương xót.

Trong tủ lạnh chỉ có một hộp thịt viên, còn lại đều là đồ uống.

Ngay lúc Hàn Đông ở trong phòng loay hoay không biết mở làm sao, định tìm một cái gì đó có thể khui nắp hộp thì đột nhiên bị người ta cầm đi mất.

Không đến ba giây, nắp hộp được mở ra.

Vương Trung Đỉnh không biết từ đâu tìm ra một cái muỗng, mặt không cảm xúc cắm vào hộp thịt, đưa cho Hàn Đông.

Hàn Đông bưng hộp thịt ngoan ngoãn rời đi.

Ngày hôm sau, Nhị Lôi lại đi bẩm báo tình hình cho Vương Trung Đỉnh.

“Hai ngày nay cậu ta luôn bận rộn, không phải đi tập luyện ở sảnh chính thì đi phòng tập thể thao, vận động liên tục mười mấy giờ.”

Vương Trung Đỉnh tỏ vẻ bất ngờ đối với chuyện Hàn Đông đột nhiên thay đổi: “Không nằm trên giường nữa sao?”

“Đừng nói nằm, ngay cả ngồi cùng rất ít, xem tạp chí còn phải tản bộ trong phòng.”

Vương Trung Đỉnh lại hỏi: “Ăn uống thì sao? Có ăn nhiều như trước không?”

“Tôi đoán là có, dù sao mỗi sáng sớm tôi đều nhồi đầy tủ lạnh, lúc trở lại cái gì cũng không còn. Trước kia cả ngày nằm không một chỗ còn ăn nhiều như vậy, bây giờ vận động liên tục, trời vừa tối tủ lạnh liền trống trơn.”

“Như vầy đi, cậu bảo đầu bếp làm thêm cho cậu ta mấy món ăn mặn, đổi một cái tủ lạnh lớn hơn, để nhiều đồ ăn vào một chút.”

Nhị Lôi gật gật đầu, lúc định đi lại bị Vương Trung Đỉnh gọi lại.

“Thịt viên trong tủ lạnh của tôi, cậu cũng đưa cho cậu ta vài hộp.”

“Được, tôi đi đây.”

Hàn Đông tràn đầy chờ mong leo lên cân, kết quả một ký cũng chưa giảm, má! Cái cân này có phải bị hư rồi không? Đang buồn bực, đột nhiên có vài người từ bên ngoài nâng một cái tủ lạnh thật lớn chuyên dụng trong nhà hàng vào.

“Làm gì vậy?” Hàn Đông khó hiểu: “Tủ lạnh này xài vẫn tốt mà, sao phải đổi?”

Nhị Lôi nói: “Vương tổng sợ cậu ăn không đủ no, đặc biệt dặn chúng tôi đổi một cái lớn hơn.”

Đáng ghét! Hàn Đông mắng thầm trong lòng, ông mày đang muốn giảm béo, mấy người quyết tâm đối nghịch với tôi tới cùng phải không?!

Có điều đứng trước mặt Nhị Lôi, Hàn Đông không dám biểu hiện ra ngoài, sợ người ta nhìn thấu tâm tư mình liền bóp họng bón đồ ăn cho thì thảm.

Lúc Nhị Lôi đi rồi, Hàn Đông mở tủ lạnh ra, đang định chuyển hết đồ bên trong ra thì đột nhiên ý thức được như vậy không ổn. Tủ lạnh này quá lớn, mới một lát đã trống rỗng, bọn họ nhất định sẽ hoài nghi.

Vì thế, Hàn Đông cứ trong chốc lát lại xử lý một mớ, trong chốc lát lại xử lý một mớ.

Vứt đi thì tội lỗi quá, mấy thứ đồ ăn vặt này tạm thời nhét dưới sàn là được. Nhưng hắn sợ lúc mình mộng du lại cạy sàn lên, Hàn Đông liền đem chúng bỏ vào thùng rồi dán lên thùng vài tấm bùa vàng niêm phong lại.

Sáng sớm Vương Trung Đỉnh vừa vào công ty, lúc mở cửa phòng làm việc, phát hiện khóa mật mã đã bị người ta phá giải.

Công ty lớn như vậy, hệ thống phòng trộm trong văn phòng tổng giám đốc phải là xịn nhất, người có thể phá giải loại khóa mật mã này chắc chắn không phải người tầm thường. Nếu có thể tránh thoát số bảo vệ nhiều như vậy ắt hẳn đã mưu đồ từ lâu. Cho nên, thứ đầu tiên Vương Trung Đỉnh nghĩ đến là thông tin mật của công ty bị đánh cắp, tiếp theo có lẽ là số đồng hồ giá trị xa xỉ trưng trong phòng…

Kết quả, sau một hồi kiểm tra cẩn thận, phát hiện cái gì cũng còn nguyên, nhưng lại thiếu mất hai hộp thịt viên.

Vẻ mặt của Vương Trung Đỉnh lúc đó, tựa như ăn phải một túi thuốc chuột giả kém chất lượng.

Vì để tra ra chân tướng cuối cùng, Vương Trung Đỉnh cũng lắp một cái khóa mật mã ở cửa phòng Hàn Đông, mật mã do anh tự mình đặt ra, còn dặn dò Nhị Lôi phải khóa cửa lại lúc Hàn Đông đã ngủ.

Kết quả, sáng ngày thứ ba, hai cái khóa đều bị giải, thất thoát bốn hộp thịt.

Hàn Đông lại trèo lên cân, sung sướng phát hiện mình gầy đi nửa ký.

Vội vàng tìm thước dây trong ngăn kéo, khẩn cấp đo các mục số liệu trên người mình, lại phát hiện không có biến hóa gì.

Nói chung, ba ngày đầu giảm béo chỉ là đào thải mớ chất độc trong cơ thể ra bên ngoài, hai ngày nữa mới chính thức ốm xuống… Hàn Đông tự an ủi mình, cố lên! Kiên trì sẽ giành được thắng lợi!

Mới vừa hô xong khẩu hiệu, Nhị Lôi xách hai túi đồ ăn cực lớn đi vào, mở cửa tủ lạnh nhét vào trong.

Hàn Đông sửng sốt: “Ấy, không phải lúc sáng cậu đã cho vào rồi sao?”

“Vương tổng nói, chỉ cần tủ lạnh còn một chỗ trống cũng phải nhét vào, chừng nào đầy thì thôi.”

“…”

Vì thế, mấy ngày nay Hàn Đông rất bận rộn.

Nhị Lôi phụ trách nhét đồ vào tủ lạnh, Hàn Đông phụ trách dời đồ xuồng gầm giường, trận đánh này luôn phải giằng co đến đêm khuya mới chấm dứt. Thẳng đến khi Hàn Đông giả vờ ngủ, Nhị Lôi đi vào cam đoan tủ lạnh đầy ắp mới đóng cửa lại lặng yên rời đi.

Hàn Đông liền đứng lên, chuyển toàn bộ thức ăn trong tủ lạnh đi hết.

Kết quả, lúc hắn chuẩn bị nhét xuống dưới sàn, đột nhiên phát hiện không còn chỗ.

Đệt, sao nhanh vậy!?

Xem ra phải tìm thời cơ thích hợp xử lý đống thức ăn này.

Mà xử lý như thế nào… biện pháp duy nhất trước mắt chỉ có thể tìm cơ hội chuyển ra ngoài. Mình hành động thì bất tiện, vậy để nhân viên chuyển phát nhanh tới là được. Nhưng lúc đó làm sao liên hệ với nhân viên chuyển phát đây? Làm sao để nhân viên chuyển phát thần không biết quỷ không hay chuyển nhiều đồ như vậy đi, lại là một vấn đề hao tâm tổn trí.

Haizzz… Muốn giảm béo phải mệt mỏi như vậy! Hàn Đông rất hoài nghi nửa ký mình gầy xuống kia có phải nhìn lộn rồi hay không?

Ngày hôm sau, cửa phòng Vương Trung Đỉnh vẫn không tránh khỏi vận mệnh, lúc này đã mất 8 hộp thịt.

Trước khi Nhị Lôi đi nhét thức ăn, Vương Trung Đỉnh tự mình đến phòng Hàn Đông thị sát, phát hiện tủ lạnh vẫn đầy ắp.

Tối hôm qua Hàn Đông giấu đi, sáng nay lại cất trở vào.

Bố cục tinh vi khiến người ta không biết đường nào mà lần!

Lần này Hàn Đông vừa trèo lên cân, xém chút nữa đã vỗ tay hoan hô!

Lại được nửa ký!

Như vậy tính ra ốm bớt 1 ký rồi!

Hàn Đông rất hưng phấn, nhưng cũng không quên dọn đống thức ăn dưới sàn, để nhân viên chuyển phát tốc chiến tốc thắng. Ngay lúc hắn phân loại xong, đột nhiên phát hiện bên cạnh thùng rơi ra 14 hộp thịt không có móc kéo.

Hàn Đông cầm lên nhìn thoáng qua, móc kéo bị thiếu kiểu này không phải do đóng gói, rõ ràng là bị kéo đứt.

“Thằng cháu nội nào ngứa tay vậy?” Hàn Đông nhịn không được mắng.

Bởi vì hộp không có móc kéo nên rất khó mở ra, cũng không nằm trong phạm vi lo lắng của Hàn Đông, vì thế hắn tùy tiện nhét đại vào một ngăn kéo.

Hai phút sau, Hàn Đông phủi phủi tay đứng dậy.

Đại cáo thành công!

Chỉ cần thừa dịp không có ai để ý chạy ra đại sảnh gọi điện thoại là OK !

Kết quả, Hàn Đông chờ một ngày cũng không chờ được một cơ hội. Bình thường hai tên vệ sĩ đứng trước cửa còn thường hay đi dạo, ngày hôm nay đứng im như tượng, ngay cả đi toilet cũng thay phiên nhau đi.

Buổi tối, Vương Trung Đỉnh qua đêm ở công ty.

Đầu hôm luôn rất yên tĩnh, Vương Trung Đỉnh vội hoàn thành một phần công tác, rồi thừa dịp rãnh rỗi đi qua phòng Hàn Đông đánh một cuộc kiểm tra bất ngờ.

Kết quả, đồ ăn tràn ngập trong tủ lạnh buổi sáng không thấy đâu nữa.

Chuyện này rất không có khoa học!

Nếu buổi tối ngày hôm trước trống rỗng, buổi sáng lại chưa có người đưa thức ăn đến, tủ lạnh thế quái nào đầy ắp được?

Vương Trung Đỉnh quẳng ánh mắt nghi ngờ lên người Hàn Đông đang ngủ say, tỉ mỉ kiểm tra thì phát hiện mặt đất bên trái ở đầu giường có một vết trầy bảy millimet, bốn chân giường cũng chệch đi khoảng một đến ba millimet.

Vì thế, Vương Trung Đỉnh chậm rãi đi tới bên giường lớn của Hàn Đông, một bước hai bước ba bước… Rốt cục đi đến bên giường, yên lặng chăm chú nhìn Hàn Đông một lát, sau đó cúi thân xuống xốc nệm lên.

Trong nháy mắt vẻ mặt tái lại…

Cậu ăn vụng thì thôi đi, lại còn giấu đồ ăn! Cậu giấu đồ ăn thì thôi đi, lại còn phân loại!

Tưởng mình là con chuột sao?

Vốn định xách đầu hắn lên giáo huấn một trận, nhưng lại cảm thấy chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt như vậy mà tức giận thì không đáng. Huống hồ một cái đồng hồ trong văn phòng anh cũng có thể mua mấy chiếc xe tải quà vặt, Hàn Đông chỉ trộm đi có vài hộp thịt. Có lẽ hắn chỉ tham ăn mà thôi, hoặc là sống khổ cực riết quen rồi, mất niềm tin với tiền bạc…

Có điều, khoan dung thì khoan dung, Vương Trung Đỉnh còn phải thức đêm tăng ca, tuyệt đối không thể tiếp tục để Hàn Đông quấy rầy. Vì thế anh trở về phòng làm việc của mình lấy mấy hộp thịt ra, bỏ vào tủ lạnh của Hàn Đông.

Vốn tưởng rằng đêm này đã có thể yên tĩnh , kết quả hơn nửa đêm, tiếng bước chân xềnh xệch lại vang lên.

Vương Trung Đỉnh cau mày, không phải thả đồ ăn vào phòng rồi sao? Tại sao còn đến nữa?

Lúc này đây, Hàn Đông vẫn trực tiếp đẩy cửa vào, nhưng không đi mở tủ lạnh, mà đi qua chỗ Vương Trung Đỉnh. Tới trước mặt anh, vội vàng mở túi thực phẩm cầm trong tay ra.

Vương Trung Đỉnh xém tý thổ huyết bỏ mình.

Trong túi, là hai mươi mấy hộp thịt không có móc kéo! Mười bốn cái là Hàn Đông hôm trước trộm đi, mấy cái còn lại là khuya hôm nay Vương Trung Đỉnh mang qua, không một cái nào may mắn thoát khỏi số phận, móc kéo đều bị kéo đứt sạch.

Vương Trung Đỉnh rốt cục hiểu được vì sao số thịt hộp bị trộm đi cứ tăng lên… Bởi vì cái mặt hàng này từ đầu đến cuối đều không mở nổi nắp một hộp! Còn tự cho là hộp có vấn đề, nên muốn lấy thêm để phòng hờ!

Nếu không phải Hàn Đông bây giờ đang nhắm mắt, vẻ mặt ngây ngốc, Vương Trung Đỉnh thật muốn thẻo hết mấy ngón tay của hắn!

Sao cậu lại ngứa tay tới vậy hả?

Biết rằng nếu không mở hộp ra hộ hắn, Hàn Đông khẳng định sẽ ăn vạ tại chỗ không chịu đi, Vương Trung Đỉnh chỉ có thể kiên trì giúp đỡ.

Hàn Đông vừa ngửi được mùi thịt liền thò móng vuốt tới.

Vương Trung Đỉnh vội chụp lấy cổ tay Hàn Đông: “Đợi một chút, tôi đi lấy muỗng.”

Kết quả, Vương Trung Đỉnh vừa buông tay ra, Hàn Đông đói bụng sắp chết lại muốn thọt cặp vuốt chó vào hộp thịt.

“Bảo cậu đợi một lát không được sao?” Vương Trung Đỉnh giận dữ mắng một tiếng.

Hàn Đông làm sao chờ được? Chỉ cần Vương Trung Đỉnh vừa thả tay ra, hắn liền vội vã thọc vào.

Lần trước bởi vì trong tay có sẵn một cái muỗng, trực tiếp đưa cho hắn là xong việc, lần này phải vào phòng bếp lấy. Vì tránh phải chứng kiến một màn ghê tởm, Vương Trung Đỉnh trực tiếp đoạt lấy hộp thịt bưng đi, kết quả Hàn Đông tựa như con chó bự theo sát phía sau. Hết nhảy trái lại nhảy phải, móng vuốt bám lên cánh tay Vương Trung Đỉnh lắc qua lắc lại, thiếu chút nữa hất tung hộp thịt.

Vương Trung Đỉnh hết cách, chỉ có thể một tay cầm hộp, một tay kéo hắn đi vào bên trong.

Cửa phòng bếp hơi hẹp, hai thằng đàn ông song song đi vào rất khó khăn, Vương Trung Đỉnh liền để Hàn Đông chờ ở cửa, Hàn Đông lại sống chết không chịu buông tay. Vương Trung Đỉnh chỉ có thể đi vào trước, sau đó quay đầu lại liếc mắt một cái, cam đoan Hàn Đông sẽ không tông vào khung cửa, mới gọi một tiếng: “Vào đi.”

Hàn Đông ngoan ngoãn đi vào.

Vương Trung Đỉnh dẫn Hàn Đông đi qua cánh cửa nhỏ trong phòng bếp, mới cắm muỗng vào hộp rồi đưa cho hắn.

Hàn Đông vừa ăn vừa chậm rì rì đi ra cửa.

Cuối cùng cũng đuổi đi được… Vương Trung Đỉnh thở nhẹ nhõm một hơi, nhấc chân bước đến bàn làm việc.

Kết quả, Vương Trung Đỉnh vừa dừng lại chỗ bàn làm việc, Hàn Đông cũng dừng lại chỗ bàn làm việc.

Vương Trung Đỉnh nhìn về phía hộp thịt trong tay Hàn Đông, vậy mà ăn sạch rồi.

Tiếp theo, một màn đáng giận xuất hiện.

Hàn Đông lại lôi ra một hộp thịt nữa từ trong túi thực phẩm, đưa tới trước mặt Vương Trung Đỉnh.

Vương Trung Đỉnh ngơ ra sửng sốt một lát, cố nén xúc động muốn đánh người, lại cầm lấy hộp thịt.

Lúc này chắc cũng phải cút xéo rồi đúng không?

Thế nhưng Hàn Đông lại nhồm nhoàm ăn hai ba phát đã giải quyết xong, tiếp tục lôi ra một hộp đưa cho anh.

Mặt Vương Trung Đỉnh nháy mắt đen thui, tôi đây ở lại công ty là để làm việc, không phải để khui thịt hộp cho cậu!

Nhưng đối với một người mộng du mà nói, anh xử hắn thế nào đây? Mộng du giết người cũng có thể phán là vô tội, ăn thịt hộp thì có gì đáng giận?

Vương Trung Đỉnh khui một lượt mười hộp. Ăn đi! Tôi cho cậu ăn đủ!

Bởi vậy, Hàn Đông không thèm rời đi, cứ thế ngồi bên cạnh Vương Trung Đỉnh ăn.

Vương Trung Đỉnh coi như bên cạnh có một con chó ngồi đó, mình thì lo làm chuyện của mình.

Nhưng con chó này không chịu nỗi cô đơn, ăn mà còn cố phát ra tiếng động. Có đôi khi dùng sức chép miệng, có đôi khi húp nước sốt phát ra tiếng chùn chụt, đang ăn ngồi nghỉ mệt còn phải dùng muỗng gõ coong coong mới chịu.

Vương Trung Đỉnh rất hoài nghi Hàn Đông cố tình làm mấy trò mèo này, mỗi lần nhìn sang, Hàn Đông luôn trong trạng thái hai mắt nhắm nghiền, không hề có một chút dấu vết giả tạo. Vương Trung Đỉnh đặc biệt có tâm tìm hiểu về vấn đề này, đa số người mộng du đều mở to mắt hoặc nửa khép nửa mở, nhưng cái tên này vì sao từ đầu đến cuối đều nhắm tịt hai mắt, lại còn có thể hành động tự nhiên như vậy.

Nếu nói chuyện với cậu ta, không biết cậu ta có đáp lại không nữa?

Nghĩ vậy Vương Trung Đỉnh thử mở miệng: “Ăn ngon không?”

“Nếu thêm một cái bánh nướng thì càng ngon hơn!” Hàn Đông hớn hở nói.

Bánh nướng… Tôi đem cậu đi nướng còn ngon hơn nữa! Vương Trung Đỉnh trầm mặt không thèm đáp.

Một lát sau, Hàn Đông đưa một hộp thịt bị dằm nát be nát bét tới chảy nước đến trước mặt Vương Trung Đỉnh, thành công chọc cho anh phát gớm suýt ói rồi nhanh chóng rụt tay lại. Một lát sau lại duỗi qua, sau đó lại nhanh chóng rụt về, lặp đi lặp lại như thế mấy lần, cuối cùng dùng muỗng múc một đống thịt nhão nhoét ra quơ quơ, làm như chuẩn bị đút vào miệng Vương Trung Đỉnh.

“Muốn ăn không?”

Không có tiếng đáp lại.

Hàn Đông ngoác mỏ cười du côn: “Gọi một tiếng ‘anh’ đi! Gọi đi anh thưởng cho cưng một muỗng.”

Vương Trung Đỉnh lười phản ứng lại với hắn.

Hàn Đông tự biết quê, bắt đầu mải miết ăn thịt hộp.

Một lát sau, Vương Trung Đỉnh đứng dậy đi rót nước, đột nhiên phát hiện trên chóp mũi Hàn Đông dính một ít nước sốt. Là một người mắc chứng thích sạch sẽ, Vương Trung Đỉnh đang định bảo hắn lau đi, Hàn Đông lại le lưỡi ra.

Rất ít người có thể dùng đầu lưỡi liếm tới chóp mũi, nhưng Hàn Đông không chỉ có thể liếm, còn dư sức liếm tới.

“Thế nào? Lưỡi của tôi rất dài ha?” Hàn Đông cố ý hỏi.

Vương Trung Đỉnh làm mặt lạnh chống đỡ.

Kết quả, Hàn Đông lại le lưỡi ra, chậm rì rì liếm láp một vòng quanh khóe miệng. Trái một vòng, phải một vòng, thuận kim đồng hồ, ngược kim đồng hồ… Còn phối hợp theo tiết tấu mà ngâm nga: “Muốn ~ liếm ~ thế ~ nào ~ thì ~ liếm ~ thế ~ ấy ~”

Vương Trung Đỉnh câm nín nhìn hắn, biểu cảm trên mặt đã khó có thể hình dung.

Hàn Đông tự mình chơi tới say sưa, còn phát ra tiếng cười biến thái: “Í hí hí hí… Lợi hại chưa?”

Nói thật, nếu Hàn Đông mở mắt, Vương Trung Đỉnh còn có thể bị hành vi vô sỉ của hắn kích thích. Nhưng hiện tại Hàn Đông lại nhắm tịt mắt, anh có muốn suy diễn loại hành động này thành một loại tà mị nóng bỏng cũng không nổi, cùng lắm chỉ là một thằng mù đáng khinh mà thôi.

Vương Trung Đỉnh không biết sao lại nở nụ cười, ngay cả anh cũng không hiểu tại sao.

Sau đó Vương Trung Đỉnh lại nghĩ: Nếu có thể dùng phương thức này đối thoại với hắn, sao không nhân tiện hỏi thăm nguyên nhân hắn ăn vụng nhỉ? Không chừng lúc này hắn mới nói thật.

Vì thế lần thứ hai mở miệng, “Sao cậu cứ nửa đêm lại tìm thức ăn vậy?”

“Ban ngày ăn sẽ bị mập.” Hàn Đông nói.

Vương Trung Đỉnh khó hiểu: “Buổi tối ăn không phải sẽ càng dễ mập hơn sao?”

“Anh ngu quá đi, cũng không phải ăn thật, sao mập được?” Hàn Đông lại nhét vào miệng một muỗng lớn.

Vương Trung Đỉnh lúc này đã hiểu, Hàn Đông đang giảm béo, cho nên mới phải giấu đồ ăn, buộc bản thân ăn uống điều độ. Vì thế lại hỏi: “Đang yên đang lành tự nhiên muốn giảm béo làm gì?”

Hàn Đông không thèm nâng đầu lên nói: “Tôi phải ốm lại, ốm tong ốm teo không ra hình người mới có thể khiến thằng cháu nội họ Vương kia hết hi vọng!”

‘Thằng cháu nội họ Vương’ không thèm nói gì nữa, trực tiếp đứng dậy đi vào phòng bếp, lúc trở lại trong tay mang theo một đống đồ, nện xuống trước mặt Hàn Đông một phen.

“Đây là cái gì?”

“Bánh nướng!”

Hàn Đông ăn tới căng bụng, mới thoả mãn chùi miệng đứng lên.

Vương Trung Đỉnh vốn tính đợi Hàn Đông ăn hết mới hỏi tới nguyên nhân vì sao hắn không muốn ký hợp đồng, kết quả vừa mới đi vệ sinh trở ra đã không thấy người đâu, chỉ còn lại một bàn toàn vỏ hộp trống không.

Vương Trung Đỉnh nhớ rõ trên tư liệu có đề cập tới, mộng du là một hình thức khác dùng để bù đắp những nguyện vọng không thực hiện được vào ban ngày, khi người mộng du thỏa mãn, liền trở về giường ngủ tiếp, mà quá trình này diễn ra không quá một giờ. Theo lý thuyết, Hàn Đông sẽ không tiếp tục chạy loạn xung quanh nữa.

Nếu như vậy, để có cơ hội sẽ hỏi lại… Vương Trung Đỉnh nghĩ.

Dọn hết mớ bê bối trên bàn, lại tăng ca thêm một chốc, Vương Trung Đỉnh mới quay về phòng nghỉ ngơi.

Bởi vì trên ban công có đèn mờ, mỗi tối đều bật, cũng đủ để thấy đường đi đến phòng ngủ. Cho nên Vương Trung Đỉnh theo thói quen không bật thêm đèn, trực tiếp cỡi đồ nằm lên giường.

Kết quả, mới vừa nằm xuống, Vương Trung Đỉnh liền nhạy bén nhận ra độ trũng của giường không đúng.

Đang định xoay người, đột nhiên một thân thể nóng hổi lăn tới ôm chầm lấy mình.

‘Cũng may’ Hàn Đông là một người có nguyên tắc, biết sai lầm nào có thể phạm, sai lầm nào không thể phạm. Tỷ như cái loại ngủ sai giường này còn có thể ngẫu nhiên phạm phải, nhưng ngủ mà không cỡi quần áo là kiên quyết không phạm! (Đuỵt =)))

Tạm thời không nói đến chuyện thân thể trần như nhộng tiếp xúc thân mật với nhau Vương Trung Đỉnh đã chán ghét không chịu nổi, mà cái miệng đầy mùi thịt của Hàn Đông cũng đủ để anh không thể nhịn được nữa. Mà Hàn Đông lại cố tình hóa thân thành keo dính kéo mãi không ra, trời đông người ta đều thích ôm bếp lò đi ngủ, hắn thì ngược đời, rất thích ôm những người có loại thể chất mát lạnh đặc biệt như người bên cạnh ngủ.

Hơn nữa vừa cọ cọ vừa lẩm bẩm: “Hôm nay ăn no như vậy là đủ rồi!”

“…”

Ba giờ rưỡi sáng, Vương Trung Đỉnh còn phải đứng dậy, đóng gói cái tên khốn nạn chủ động bò lên giường mình lại! Không vì cái gì khác, chỉ vì giấc ngủ ít đến đáng thương của chính mình mà thôi. Nếu thực sự đập tỉnh Hàn Đông, tạm thời không nói đến tình huống hắn sẽ trở mặt giở tiết mục tự kỷ của mình ra lần nữa, thì Vương Trung Đỉnh cũng chỉ còn chưa tới ba giờ để nghỉ ngơi thôi.

Trong quá trình ‘đóng gói’, ánh mắt Vương Trung Đỉnh khó tránh bị cặp chân dài của Hàn Đông ‘hấp diêm’.

Vương Trung Đỉnh là người theo chủ nghĩa vô thần, không tin vào số mạng, nhưng ngày hôm nay, anh không thể không cắn răng rủa thầm trong lòng: Ông trời! Sao người lại đem bộ phận kinh diễm như vậy ban cho cái thứ đồ chơi này? Sao người nhẫn tâm tới vậy? ! ! !

Sáng sớm hôm sau, sau khi rời giường Hàn Đông theo thường lệ trèo lên cân.

Kết quả, ba ngày đầu gầy xuống được một ký, mà hôm nay tự nhiên lòi ra một ký, trở lại như ban đầu.

Sao lại thế này? Hàn Đông trợn tròn mắt.

Chẳng lẽ hai ngày nay chưa bài tiết nên nặng thêm một ký? Hay là dạo này quá lao lực nên bị chứng phù thũng*? Hàn Đông một bên đánh răng một bên tìm nguyên nhân.

(*Phù thũng là là sưng phù nề gây ra bởi chất lỏng dư thừa bị mắc kẹt trong các mô của cơ thể. Như hình dưới)

Description: 201411255812814737

Đột nhiên, trên bàn chải đánh răng xuất hiện một sợi thịt đáng sợ!

Hàn Đông vội vàng chạy về phòng ngủ, kéo ngăn kéo ra nhìn, mười mấy hộp thịt quả nhiên không cánh mà bay. Chán nản vò tóc, sớm biết vậy đã xử lý bọn chúng rồi, đều do mình quá sơ suất!

Hàn Đông ủ rũ đi ra ngoài, kết quả phát hiện hai gã vệ sĩ không có ở đây.

Không có khả năng cùng nhau đi trễ, hẳn là tạm thời có nhiệm vụ khác… Hàn Đông thầm nghĩ. Bình thường, lúc mười giờ Nhị Lôi mới đến đưa thức ăn, hiện tại chỉ mới tám giờ rưỡi, thời gian còn dài.

Vì thế, Hàn Đông vội vàng chạy ra đại sảnh gọi điện cho nhân viên chuyển phát nhanh.

Bình thương, chuyển phát viên phải mở đơn hàng ra kiểm tra trước khi chuyển.

Nhưng Hàn Đông vì để tiết kiệm thời gian nên đã sớm đóng thùng gọn gàng, vì thế mới xin xỏ người ta: “Mấy cái này đều là thức ăn, không có thứ gì phạm pháp đâu, cậu đừng làm khó tôi mà.”

Chuyển phát viên miễn cưỡng đáp ứng: “Vậy cậu phải ghi chú rõ ràng trong này có thứ gì.”

“Không thành vấn đề.”

Hàn Đông nhìn chuyển phát viên an toàn rời đi, cuối cùng mới thở một hơi nhẹ nhõm trong lòng!

Sau đó lại đi vào buồng vệ sinh thắt bím tóc.

Tóc Hàn Đông từ trước đến nay thuộc loại xoăn một cách nghiêm trọng, còn nhuộm thành màu vàng, hơn nữa hốc mắt hơi sâu, khung xương cao cao nhìn qua đặt biệt có hơi hướm của người phương Tây. Rất giống một tên trai Tây dễ nhìn, nhưng bình thường trên vai lại đeo biển quảng cáo: “Thầy tướng số, coi bói, đoán chữ, phong thuỷ…”

Hàn Đông mới vừa cầm lấy lược, một khuôn mặt xa lạ đột nhiên tìm tới cửa.

“Quản lí Phùng gọi anh qua một chuyến.”

Hàn Đông từng nghe nói trong giới này có rất nhiều nữ minh tinh đổi nghề làm bà chủ, vội vàng hỏi thăm: “Nam hay nữ?”

“Nam.”

Vậy thôi khỏi chải đầu, Hàn Đông vác bộ dạng như Einstein* bước ra cửa.

*Einstein

</><>Đ><>><>><>“><>“><>><>><>><>“><>“Ă><>><>“><>><>“><>><>><>“><>><>><>“><>“><>><>><>><>><>“><>><>><>“><>><>“><>><>><>“Đú><>“><>“><>><>><>><>“><>><>“Đượ><>><>><>“><>><>Đả><>“><>><>“><>“><>“><>><>><>><>><>“><>“><>“Ừ, á><>><>><>“><>><>“><>“Đượ><>><>“Ừ, ><>><>><>“><>“><>“><>><>Đ><>><>><>><>><>><>…</><>><>“><>><>Đ><>><>“><>><>“><>“><>Đ><>><>“><>><>“><>><>“><>><>><>><>“><>><>><>‘><>><>>


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp