Phong Mang

Chương 5


2 tháng

trướctiếp

Giờ này khắc này, tại đại sảnh nhà hàng năm sao Hoa Đại, công ty Trung Đỉnh đang tổ chức sự kiện “đêm truyền hình”.

Ngoại trừ toàn bộ minh tinh của Trung Đỉnh, còn có mấy trăm vị khách quý quan trọng cùng các nhân vật nổi tiếng trong giới. Phóng viên truyền thông vây quanh trước cửa chật như nêm cối, ánh đèn chớp nhoáng hết đợt này đến đợt khác. Tất cả ống kính đều dồn về phía thảm đỏ, số lượng xe thể thao kể không hết càng làm nổi bật đẳng cấp của chủ nhân, minh tinh và các siêu mẫu ganh đua khoe sắc.

Lý Thượng cùng vài người mới cùng nhau đi trên thảm đỏ, tuy rằng danh tiếng chưa cao, nhưng cũng đủ để đám phóng viên tranh nhau chụp choẹt. Một khắc kia, khi vô số máy ảnh nhắm về phía hắn, Lý Thượng rốt cục hiểu ra vì sao nhiều người lại muốn trở thành minh tinh tới vậy.

Tại hội trường, chỗ ngồi đều đã được sắp xếp.

Năm hàng rước đều là người trong giới truyền thông, hàng thứ sáu đến thứ tám là lãnh đạo cấp cao và ‘đầu sỏ’ của công ty điện ảnh và truyền hình Trung Đỉnh, hàng thứ chín về sau là những minh tinh đã ký hợp đồng, hàng nào càng xa thì độ nổi tiếng càng nhỏ. Lý Thượng lúc đi chỉ nhìn thấy chỗ ngồi dán từng dãy từng dãy áp-phích của các siêu sao, mắt bắt đầu quáng gà.

Cuối cùng, Lý Thượng mới tìm được vị trí của mình.

“Ôi chao! Mình vậy mà không ngồi hàng cuối?”

Chẳng lẽ còn có người địa vị còn thấp hơn hắn? Lý Thượng tò mò quay đầu lại nhìn, phát hiện có một diễn viên rất quen mắt, có vẻ như ba năm trước còn rất nổi, sau đó lại mai danh ẩn tích.

Phan Tùng ngồi bên cạnh Lý Thượng nhỏ giọng nói cho hắn biết: “Mấy người này đều nằm trong ‘lãnh cung’ đó.”

Lý Thượng đã nghe qua đặc thù của nghành này, cơ hồ đều là trường hợp chọc giận lãnh đạo rồi bị công ty ‘ướp lạnh’, hợp đồng chưa hết hạn nên không thể đi ăn máng khác, chỉ có thể trơ mắt nhìn nhân khí hao mòn. Đa số bọn họ không muốn tham gia mấy sự kiện lặt vặt này, cho nên hàng ghế cuối cùng có rất nhiều chỗ trống.

Chỗ ngồi phía sau Lý Thượng cũng chỉ trụi lủi có ba chữ to —— Đào Duẫn Duẫn.

Công ty quản lý ban đầu của Đào Duẫn Duẫn không phải Trung Đỉnh, tiếng tăm có được cũng là sau khi nhờ vả Vương Trung Đỉnh, công ty quản lý của cô đã bị Phùng Tuấn mua lại, hơn nữa đã ký hợp đồng năm năm. Khoảng thời gian thanh xuân tốt nhất của một ngôi sao mới cứ thế kéo rủ, chôn vùi trong một tin tức thậm chí còn chưa được in lên báo.

Sắp đến giờ khai mạc, minh tinh đi trên thảm đỏ cũng càng lúc càng có tiếng tăm, sau khi các diễn viên quốc tế lần lượt tỏa sáng, người người ở đây đều đặc biệt tò mò Vương Trung Đỉnh sẽ nắm tay vị nào làm nhân vật then chốt xuất hiện cuối cùng.

Rốt cục, một chiếc siêu xe xa xỉ chậm rãi chạy vào hội trường.

Cửa xe hai bên mở ra, Vương Trung Đỉnh cùng nữ khách quý thần bí vừa bước từ trên xe xuống, ánh đèn liền chớp nháy liên tục.

Vương Trung Đỉnh mặc một bộ âu phục tiêu chuẩn, áo ghi-lê xám, sơmi trắng, cà- vạt xanh đậm, đầy kiên nghị, tay áo nằm ở một góc độ hoàn hảo tới nổi khiến người khác có một loại cảm giác ngạt thở mơ hồ. Cô gái bên cạnh mặc một bộ quần áo cao cấp may riêng đậm chất văn hóa Trung Quốc, phối hợp với trang sức tôn quý càng làm mỗi một bước chân, mỗi một tư thế đều có thể thấy rõ cuộc sống của người này sung sướng bao nhiêu.

Đã tham gia nhiều sự kiện như vậy, đã nhiều lần đi trên thảm đỏ, đổi nhiều người đi cạnh. Nhưng đây là người đầu tiên đứng bên Vương Trung Đỉnh có thể phát ra một cỗ khí chất như thể mình mới là vợ cả.

Lý Thượng ngay cả người này là ai cũng không biết, ở đây có rất nhiều người cũng không biết cô ta. Chỉ biết người đó tên Vạn Lý Tình, là danh môn thế gia, có quan hệ rất thân với Vương Trung Đỉnh.

Nhưng rốt cuộc quan hệ của hai người họ như thế nào, đến nay vẫn chẳng ai biết rõ.

Trước khi vào hội trường, Vương Trung Đỉnh theo thường lệ nhận một đoạn phỏng vấn ngắn.

“Vương tổng, nghe nói công ty có kế hoạch quay một bộ phim lớn trong năm, người chỉ đạo là ngài đúng không?”

Vương Trung Đỉnh thẳng thắn gật đầu: “Đúng, là tôi.”

“Chúng tôi phát hiện, chỉ cần là phim qua tay ngài, đều sẽ chọn diễn viên mới sắm vai, xin hỏi bộ phim này có phải cũng như vậy không?”

“Phải, tất cả nhân vật trong phim sẽ do người mới đảm nhận.”

Vừa nghe lời này, các phóng viên bắt đầu phấn khởi.

“Vương tổng, xin hỏi nam nữ diễn viên chính đã có bước đầu chọn người chưa?”

“Vương tổng, có thể tiết lộ đề tài của bộ phim một chút không?”

“Vương tổng, ngài đối với doanh thu phòng vé của bộ phim này có chờ mong gì không?”

“…”

Phùng Tuấn chạy tới, phất tay với mấy phóng viên: “Các vị phóng viên, cảm tạ mọi người đã quan tâm và ủng hộ tập đoàn điện ảnh và truyền hình Trung Đỉnh, sự kiện cũng sắp bắt đầu rồi, Vương tổng còn phải vào chỗ ngồi. Mời các vị bên phía truyền thông đến hội trường an vị, cảm ơn mọi người đã phối hợp…”

Sau các nghi thức mở màn là lễ trao giải, rất nhiều diễn viên đều được nhận thưởng, còn nhiều nhân vật sau màn không lộ diện thường xuyên cũng lên sân khấu góp vui.

Lúc không khí đang náo nhiệt, di động Vương Trung Đỉnh lại reo.

Vạn Lý Tình quay đầu, thấy Vương Trung Đỉnh vẻ mặt buồn bực cúp điện thoại, so với mấy khuôn mặt tươi cười xung quanh thật khác biệt.

“Tây Tây lại xảy ra chuyện?” Vạn Lý Tình hỏi.

Vương Trung Đỉnh gật đầu: “Sốt cao không lùi.”

“Em biết mà, chỉ có thằng bé mới khiến tâm tình anh thay đổi.” Vạn Lý Tình bất đắc dĩ an ủi: “Có lẽ thằng bé chưa quen với khí hậu bên này, anh nghĩ xem, thân thể thằng bé đã không tốt, anh còn đem nó ngàn dặm xa xôi từ Hải Nam vào đây.”

Vương Trung Đỉnh không nói gì, sắc mặt nặng nề.

Vạn Lý Tình có chút dự cảm bất thường: “Đừng nói anh sẽ quay về nha? Đây là sự kiện của tập đoàn các anh, giải thưởng then chốt cuối cùng còn đợi anh lên công bố đó.”

Kết quả Vương Trung Đỉnh không chỉ có về, mà còn muốn Vạn Lý Tình một thân một mình ở lại đây làm việc thay mình.

“Cái gì? Em vất vả lắm mới tham dự sự kiện với anh được một lần, anh lại muốn vứt em một mình? Cả hội trường em chỉ biết có mình anh.”

Vương Trung Đỉnh nói: “Lát em thay anh công bố giải thưởng, tất cả bọn họ đều sẽ biết em.”

“Này, anh…”

Vạn Lý Tình lời còn chưa nói xong, Vương Trung Đỉnh đã nhanh chóng đứng dậy rời khỏi.

Hàn Đông chỉ mặc một cái quần cộc, khoe hai cái giò dài chạy trên đường, chạy tới một nhà hàng năm sao mới dừng chân. Lúc dừng lại khóe mắt còn treo một mảnh nước đá nhỏ, mồ hôi trên người bị gió thổi lạnh cứng, tuyệt đối không phải lạnh bình thường!

Hàn Đông còn chưa có tỉnh rượu, say méo mó đi qua bãi đỗ xe, phất tay chặn mấy chục chiếc xe đang đỗ trong bãi.

Nhà hàng này đúng là nơi công ty Trung Đỉnh tổ chức sự kiện, xe bên ngoài đậu san sát nhau, dãy xe đương nhiên cũng là của các vị tai to mặt lớn. Số minh tinh và lãnh đạo cấp cao tham gia sự kiện có đến mấy trăm người, chỗ đỗ xe lại chỉ có tám mươi chiếc, cho nên ngoại trừ số ghế trong hội trường mà vị trí đỗ xe cũng có thể khẳng định thân phận chủ nhân của nó.

Hàn Đông tưởng ai cũng mê mình nên đứng vung tay một hồi, sau đó đi tới trước một chiếc xe nằm ở vị trí hiển hách nhất, gõ gõ cửa kính nói với chỗ ngồi bên trong: “Sư phụ, ông hoặc là dừng xe, hoặc là để tôi đập ông một trận.”

Không có ai đáp lại.

Hàn Đông vòng tay ôm lấy ngực run rẩy, hai cái chân dài trần trụi trắng trẻo run tới sắp gãy rồi.

“Sư phụ, ông nhanh chút coi! Tôi sắp chết cóng rồi!”

Cửa xe vẫn đóng chặt như trước.

Hàn Đông nóng nảy, dùng dây thừng đập bành bạch lên đèn xe, giơ chân đạp cửa xe cốp cốp, còn phun nước miếng lên cửa sổ: “Đ* mẹ! Dừng xe không mở cửa là sao? Chê gần nên không chịu chở hả? Có tin tao tố cáo mày…”

Nếu như là bình thường, có người dám quậy ở bãi đỗ xe như vậy đã sớm bị bảy tám tên bảo vệ gô cổ lôi đi. Nhưng hôm nay lại khác, ở lối ra của khách sạn C vừa lúc có mấy người gây sự, bảo vệ đều chạy qua bên kia dẹp loạn, từ đầu tới cuối không có ai quản Hàn Đông.

Vương Trung Đỉnh tới cửa nhà hàng hay dùng điều khiển từ xa mở cửa xe ra trước, rồi mới từ từ đi tới chỗ xe mình, chợt nghe thấy tiếng Phùng Tuấn ở phía sau gọi: “Vương tổng!”

Hàn Đông còn đang kéo kéo cửa xe, chợt… ý? Mở kìa !

Nhanh chóng chui vào trong, vừa nhìn thấy hàng ghế sau có một tấm thảm, không nói hai lời trực tiếp nằm lên đó quấn người lại, quấn đến vừa chặt vừa kín, thật ấm áp…

Vương Trung Đỉnh quay đầu nhìn về phía Phùng Tuấn: “Sao vậy?”

“Tài xế xin phép nghỉ, để tôi chở anh về.”

“Không cần.” Vương Trung Đỉnh phất tay: “Tôi tự lái, cậu giúp tôi đưa Vạn Lý Tình về nhà là được.”

Chờ khi Vương Trung Đỉnh lên xe, Hàn Đông đã ngủ mất.

Vương Trung Đỉnh vội vàng về nhà nên không nhìn ra ghế sau, Hàn Đông lại nằm thẳng, nhìn vào kính chiếu hậu cũng không thấy hết phía sau.

Vì thế, xe cứ như vậy rời đi …

Chạy chưa được 5km liền kẹt xe.

Vương Trung Đỉnh mở radio trong xe, một đoạn nhạc hòa tấu vang lên, tâm tình chậm rãi thả lỏng.

Trong xe có bật hệ thống sưởi, Hàn Đông mới đầu còn lấy thảm cuộn mình lại như con nhộng, không nhúc nhích gì. Bây giờ ấm áp rồi, bắt đầu vô ý thức đẩy tấm thảm trên người ra.

Dù tiếng nhạc trong xe khá lớn, Vương Trung Đỉnh vẫn cảm giác được động tĩnh dị thường.

Khi anh cẩn thận lắng tai nghe, động tĩnh lại đình chỉ.

Có lẽ đồ đạc để trong xe lăn qua lăn lại đụng vào nhau… Nghĩ như vậy, Vương Trung Đỉnh không để ý nữa, tiếp tục tập trung lái xe.

Lúc sau đầu radio đổi nhạc thành một bài tiết tấu thanh thoát, sôi động. Hơn nữa đối với Hàn Đông – một thằng khi ngủ còn có các loại hoạt động ‘đặc sắc’, quả thực chính là một liều thuốc kích thích.

Rất nhanh, Hàn Đông liền rên ư ử theo điệu nhạc.

Vương Trung Đỉnh lại nghe thấy động tĩnh dị thường, tắt nhạc, hắn vừa tắt, Hàn Đông cũng nín. Chờ Vương Trung Đỉnh bật nhạc trở lại, âm thanh quái lạ lại xuất hiện, đổi nhiều bài cũng vẫn như vậy.

Sao lại có tạp âm nhỉ? Chẳng lẽ radio bị hư?

Đang nghĩ, người nào đó đột nhiên hát lớn lên .

Mặt Vương Trung Đỉnh lúc ấy tái rồi.

Bởi vì anh nghe thấy ca từ…

Cái này đang là nhạc hòa tấu mà! ! !

Công ty nào lại có thể sản xuất ra một cái radio có tạp âm phản khoa học tới vậy? Lấy ca từ trong ca khúc Phượng Hoàng truyền kỳ ghép vô khúc dương cầm của Richard Clayderman mà lại hợp nhịp mới ghê!

Vương Trung Đỉnh thẳng chân đạp một cước phanh lại.

Chưa kịp bật đèn trong xe, một cánh tay trắng bệch từ phía sau vươn tới.

“Sư phụ, chạy tới khu nhà khúc ngoặt sông…”

Vương Trung Đỉnh cổ cứng ngắc khẽ nghiêng đầu, liền thấy Hàn Đông cầm trong tay mấy tờ giấy, đó không phải nhân dân tệ, mà là mấy là bùa vàng đêm qua bày trận còn dư. Quét mắt nhìn một vòng trong kính chiếu hậu, phát hiện cặp mắt trên mặt cái người từ đâu chui ra này chưa có mở.

Nếu Vương Trung Đỉnh không phải người theo chủ nghĩa duy vật, giờ khắc này chắc đã sợ tới mức hồn vía bay mất.

Làm thế quái nào trên xe tự dưng có thêm một người vậy?

Hàn Đông quăng bùa lên đùi Vương Trung Đỉnh, trở về tiếp tục ngủ.

Vương Trung Đỉnh bật đèn trong xe lên, liền thấy một người nằm chỏng vó trên ghế sau, cả thân chỉ mặc độc một cái quần xì. Bình thường mấy người lấy loại hình tượng này xuất hiện, nếu không phải là thằng khùng thì cũng là bợm nhậu, nhớ lại xe của mình từng đỗ trước quán rượu, Vương Trung Đỉnh liền đoán ra tên này thuộc loại thức hai.

Nếu trực tiếp ném ra đường mặc kệ, thì không chết cóng cũng bị đông lạnh tới tàn phế.

Vì thế, Vương Trung Đỉnh chui ra ghế sau xe, muốn đánh thức Hàn Đông hỏi thăm tình trạng. Kết quả tay mới vừa giơ lên, hai mắt lại dính phải cặp giò của Hàn Đông.

Với khoảng cách gần thế này, rõ ràng thế này, mọi góc độ… đều không hề sai sót!

Không phẫu thuật, không chỉnh hình, không một vết sẹo… tự nhiên mà có!

Vương Trung Đỉnh đã rất lâu rồi không gặp phải điều gì khiến anh cảm thấy khó thở tới vậy, căn bản không thể tưởng tượng ra, một kẻ vì để chèn ép cấp dưới mà bịa đặt số liệu cơ thể người, thế nhưng trên đời vẫn có người mang số liệu phản khoa học ấy! !

Hàn Đông như có ý định khoe khoang dáng người ngon lành của mình, tư thế nằm thẳng không được thoải mái, hắn lật thân lại, cặp giò dài miên man bởi vì không đủ chỗ duỗi thẳng chỉ đành gác lên thành dựa lưng của ghế, hai cái đùi mở ra một góc lớn, triển khai hết vốn liếng đường cong kinh diễm của mình.

Vương Trung Đỉnh giờ này khắc này kích động sắp chết rồi, như thể anh vừa lụm được một cái đồng hồ cổ thất truyền đã lâu.

Bởi vì lúc nãy Hàn Đông cầm mấy lá bùa, miệng thì lèm bèm nhắc tới địa chỉ nhà mình nên Vương Trung Đỉnh biết, nơi đó cách nhà anh cũng không xa lắm, Vương Trung Đỉnh định chở Hàn Đông về nhà trước đã, nhân tiện điều tra tư liệu cá nhân của hắn luôn, để sau này còn liên hệ.

Lúc xe dừng lại, Vương Trung Đỉnh cố gắng đánh thức Hàn Đông nhưng không cách nào thành công, rơi vào đường cùng đành phải dùng thảm gói kỹ hắn lại, trực tiếp khiêng xuống xe.

Lúc vào thang máy, điện thoại Vương Trung Đỉnh vang lên.

Hàn Đông bất thình lình bị thanh âm quấy nhiễu, nằm trên người Vương Trung Đỉnh giãy một cái, nửa mê nửa tỉnh, quơ lấy cọng dây thừng tròng vào cổ Vương Trung Đỉnh.

Vương Trung Đỉnh mới vừa bắt điện thoại, cổ đã bị dây thừng quấn ba vòng. Nhưng Hàn Đông không làm gì nữa, Vương Trung Đỉnh chỉ cho là hắn uống say lên cơn điên nên không để ý, tiếp tục nói chuyện điện thoại.

“Tôi đã đưa cô Vạn về nhà, anh cứ yên tâm đi.”

“Tôi…”

Kết quả Vương Trung Đỉnh mới mở miệng, không biết vì sao lại kích thích ông nội này, hắn bắt đầu lồng lộn lên, ra sức thắt cổ Vương Trung Đỉnh. Còn thắt rất nghiêm túc, dây thừng siết cho Vương Trung Đỉnh ót nổi gân xanh, mặt mày tím ngắt.

“Có phải vợ anh hối anh tới nhà ga không? Hử? Có phải đi mua vé không? Còn muốn chạy? Cửa nhỏ cũng không có!” Hàn Đông một bên siết một bên ồn ào, ngăn cản như thế nào cũng vô dụng.

“Anh làm sao vậy? Này? Vương tổng? Sao không nói gì…”

Cúp ngang di động, Vương Trung Đỉnh nghiêm túc bao nhiêu năm, ngày hôm nay bị Hàn Đông làm cho nổi điên tới mức nói tục.

“Con mẹ nó cậu nằm yên cho tôi! !”

Một tiếng rống này đánh tỉnh Hàn Đông, nhưng tỉnh rồi vẫn còn cơn say, mơ mơ màng màng nhìn Vương Trung Đỉnh, oán hận trề môi nói : “Đệt! Đ* mẹ lại mơ thấy mày! Thằng gay chết bầm!”

Thang máy vang lên tiếng chuông ‘ting’ một cái, Vương Trung Đỉnh chịu đựng khiêng Hàn Đông về phòng.

Kết quả, mới vừa quăng Hàn Đông lên giường, thằng này liền ôm lấy cổ Vương Trung Đỉnh, đeo lên người anh, miệng kề vào tai Vương Trung Đỉnh, cười như một tên trộm: “Kỳ thật anh đưa dây thừng cho em không phải để em tự trói mình đúng không? Mà là để em trói anh lại. Phải không? Phải không? Hí hí hí hí hí…”

Lời này nếu Diệp Thành Lâm nghe thấy, nhất định sẽ khóc rống, nhưng đổi thành Vương Trung Đỉnh, thì sẽ thế nào?

Hàn Đông nặng nề vỗ nhẹ lên ót Vương Trung Đỉnh: “Có phải nói trúng tim đen anh rồi không? Hử? Có phải không? Hí hí hí hí…”

Vương Trung Đỉnh: “…”

Ngay lúc Hàn Đông còn đang làm ầm ĩ, Vương Trung Đỉnh trong lúc vô tình quét mắt nhìn đến ảnh chụp Hàn Đông treo trên tường đối diện. Người bình thường nếu trưng tranh ảnh không phải ảnh nghệ thuật cũng thì là ảnh kỷ niệm, ai đời lại lấy ảnh chụp chứng minh nhân dân phóng to n lần rồi treo trên tường bao giờ? May là màu sắc rực rỡ, nếu là ảnh trắng đen, quả thực không khác gì ảnh thờ.

Xem ra, tên này không phải uống rượu vào mới điên, mà tâm thần vốn đã có vấn đề.

Lúc Vương Trung Đỉnh còn đang do dự, Hàn Đông vì để anh dễ suy đoán mà cung cấp thêm một cái ‘bằng chứng’.

Hắn bắt đầu gào khóc, vừa khóc vừa túm dây thừng. Vương Trung Đỉnh trơ mắt nhìn Hàn Đông lấy dây thừng cột hết vòng này đến vòng khác trên người hắn. Đúng vậy, hắn một bên khóc đến thương tâm muốn chết, giống như phải chịu oan ức ngập trời, một bên tự ngược, dùng dây thừng trói mình lại.

Càng trói càng khóc, càng khóc trói càng chặt.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Vương Trung Đỉnh khó có thể tưởng tượng loại sự tình này là do một người làm ra.

Vốn dĩ còn đang định tìm giấy tờ của Hàn Đông để hiểu biết thêm một bậc, nhưng xem ra cần phải từ bỏ rồi. Huống hồ trong nhà còn có việc gấp, Vương Trung Đỉnh thật sự không có thời gian ở đây chơi đùa với hắn, nghĩ nên mau chóng rút lui khỏi cái chỗ này.

Kết quả, trong nháy mắt khi Vương Trung Đỉnh xoay người, liền mạnh mẽ bị bức lui một bước dài.

Anh thế nhưng lại thấy được di ảnh của mình.

Vương Trung Đỉnh còn chưa kịp khôi phục lại tâm tình từ trong cơn khiếp sợ, Hàn Đông đã đứng lên trên giường.

Gỡ đống dây thừng trên người mình xuống, ánh mắt nửa mở nửa khép, vẻ mặt đột nhiên trở nên vô cùng nghiêm túc. Loại nghiêm túc này không phải cố ý giả bộ để doạ nạt người ta, mà toàn thân thật sự tản mát một cỗ ý vị thần bí.

Đáng thương thay cho Hàn đại thẳng nam, ngay cả trong hoàn cảnh thương tâm đến thế, vẫn không quên mình uống rượu là phạm vào điều cấm, nhất định phải bày một trận pháp mới lần nữa. Hơn nữa, trận pháp này phải thực hiện trong bí mật, nếu có người khác ở đây liền tan rã.

Bất quá, lúc uống say, trong mắt Hàn Đông, Vương Trung Đỉnh căn bản không phải người.

Hắn không để Vương Trung  Đỉnh ra ngoài, mà quay mặt sang phía Vương Trung Đỉnh, ra vẻ không giận mà uy, giọng điệu hung hăng, âm hiểm nói một câu: “Mày rốt cục cũng hiện nguyên hình !”

Vương Trung Đỉnh mặt đơ như cục sắt.

Hàn Đông lục lọi trong tủ quần áo ra xấp giấy vàng vàng và bút lông, trước mặt Vương Trung Đỉnh viết thật chính xác ngày sinh tháng đẻ của anh, sau đó giống như hôm qua, lấy tờ giấy vàng đã viết ngày sinh tháng đẻ của hai người cắt bỏ. Lấy ra hai đồng tiền, bên hắn ném hướng Bắc, bên anh ném hướng Nam. Lại từ trong tủ lôi ra một con long quy, treo trên ‘di ảnh’ của Vương Trung Đỉnh. Cái gọi là long quy, tức là đầu rồng lưng rùa, trên lưng có một con ba ba nhỏ, chuyên dùng để trừ tai họa.

Lúc bày trận xong, Hàn Đông đứng giữa phòng niệm câu thần chú kia.

“Càn Khôn nhất tuyến, âm dương lưỡng khiên, đương kim dĩ đoạn, vạn sự vô đoan…”

Cuối cùng, Hàn Đông còn lạy một cái thật sâu với ‘di ảnh’ của Vương Trung Đỉnh, lễ độ cung kính nói: “Lên đường bình an!”

Giờ khắc này mặt Vương Trung Đỉnh đặc biệt giống với bức ảnh chụp trắng đen treo trên tường kia…

Nếu Hàn Đông thân mặc trường bào, cầm trong tay cây phất trần mà làm phép, thì cũng không khó chấp nhận đến vậy. Vấn đề là Hàn Đông chỉ mặc độc một cái quần xì, quần xì tam giác ôm lấy thân thể tuyệt đỉnh mê người, đặt trong trường hợp này là một chuyện sai quá sai!

Giống như cảnh tượng người mẫu quốc tế mặc bikini đi xịt thuốc trừ sâu cho cây ăn quả vậy, có thể khiến cung bậc cảm xúc của người xem dễ dàng ‘thăng hoa’. Đó là một cảnh tượng kinh sợ cùng vụng về, dễ thương mà đần độn, lãnh diễm nhưng ngu xuẩn.

Chiều hôm sau, Nhị Lôi vào văn phòng Vương Trung Đỉnh.

“Vương tổng, tư liệu cơ bản của người này đã tra được.”

Nhị Lôi cũng là trợ thủ đắc lực của Vương Trung Đỉnh, so với Phùng Tuấn tuy không bằng, rất ít khi nhúng tay vào chuyện trong công ty. Nhưng một số việc tư không tiện để người khác biết cùng những việc vặt vãnh, Vương Trung Đỉnh rất thích giao cho hắn xử lý.

“Người này tên là Hàn Đông, cậu ta…”

“Từ từ.” Vương Trung Đỉnh đột nhiên cắt ngang: “Cậu ta tên gì chứ?”

Nhị Lôi lặp lại từng chữ: “Hàn — Đông!”

“Đông trong đông tây hay trong mùa đông?”

“Là Đông trong đông tây.”

Vương Trung Đỉnh không hiểu nổi, tên gì không tốt? Lại cố tình đi lấy cái tên này!

“Năm nay 27 tuổi, là người ở miền bắc, làm diễn viên quần chúng đã 5 năm, đến nay không có chỗ ở cố định.” Nói đến phần sau, Nhị Lôi lén nhìn Vương Trung Đỉnh một cái, biết sẽ khiến anh phiền chán, nhưng lại không thể không nói: “Tự xưng là kinh thành đệ nhất Tiên nhân, am hiểu bói toán, đoán trước tương lai, thuật phong thuỷ, đường thành danh, và nhất là đường tình duyên…”

“Được rồi được rồi.” Vương Trung Đỉnh quả nhiên đen mặt: “Nói vào trọng điểm!”

Nhị Lôi đành phải bỏ qua đoạn này: “Thuở nhỏ bị cha mẹ vứt bỏ, gởi nuôi ở nhà bác trai, sau lại bởi vì một gia đình trong thôn có ba đứa con gái, mà bọn họ thì không còn trẻ nhưng vẫn muốn có con trai, liền đem hắn cho người ta làm con thừa tự, cũng là nhà cha mẹ nuôi cho tới bây giờ.”

“Vì sao lại bị cha mẹ vứt bỏ?” Vương Trung Đỉnh hỏi.

“Nghe nói bởi vì lúc sinh ra đã có sáu ngón tay, người địa phương rất mê tín, nên…”

Sắc mặt Vương Trung Đỉnh lại biến đổi: “Cậu ta cũng bởi vì sáu ngón tay nên bị vứt bỏ?”

Cũng? Nhị Lôi sửng sốt, còn có ai cũng bởi vì sáu ngón tay mà bị vứt bỏ sao? Đừng nói là.. không đúng! Lão già ở nhà vẫn khoẻ mà!

Trong mắt Vương Trung Đỉnh lướt qua một tia nghi hoặc, rất nhanh đã trở lại vấn đề chính.

“Vậy cha mẹ nuôi, thân thích hay bạn bè của cậu ta có liên quan gì với tôi không?”

Nhị Lôi rất khẳng định nói: “Theo tôi được biết, cha mẹ nuôi và thân thích của cậu ta đều ở vùng núi Mông Cổ xa xôi, bạn bè lại không ở trong giới, hoàn toàn không có tiếp xúc gì với ngài.”

Nếu chỉ là người qua đường, sao lại đem mình trở thành quân địch giả (dùng để luyện tập trên thao trường)? Vương Trung Đỉnh trăm mối không thể giải.

“Trước mắt tôi chỉ mới tra được nhiêu đó, muốn biết tường tận hơn cũng chỉ có thể hỏi chính chủ.”

Nhị Lôi nói xong, Phùng Tuấn từ bên ngoài vội vàng đẩy cửa đi vào. Thấy vết dây thừng hằn trên cổ Vương Trung Đỉnh, cả người không còn bình tĩnh nữa.

“Nó đang ở đâu?”

Nhị Lôi chỉ chỉ buồng trong trong văn phòng Vương Trung Đỉnh.

Bởi vì canh cánh trong lòng chuyện của Hàn Đông, đêm qua Vương Trung Đỉnh xử lý xong việc nhà liền kêu người đi qua chỗ của Hàn Đông, bí mật áp tải hắn về công ty để tiến hành điều tra thẩm vấn thêm một bước. Nhưng bởi vì chuyện xảy ra quá đột nhiên, lại không muốn lộ ra, sau một hồi cân nhắc chỉ có thể nhốt vào phòng làm việc của mình.

“Vẫn còn ngủ?” Phùng Tuấn sôi gan: “Để tôi dựng đầu nó dậy!”

Hàn Đông tối hôm qua uống không ít, lại còn cởi truồng làm phép, thể lực tiêu hao quá độ, mãi cho đến giờ vẫn chưa tỉnh.

Phùng Tuấn đẩy cửa ra, ba bước chỉ còn hai, bước vọt tới bên giường, xốc chăn lên một phen.

Hàn Đông mặc độc một cái quần xịp, thân thể trắng trẻo tùy ý bày ra trên giường.

Nếu hiện tại trong tay Phùng Tuấn có một cái camera, nhất định sẽ ‘răng rắc’ hai tiếng, không cần photoshop, không cần tìm góc độ, cũng có thể chụp được ảnh giường chiếu mê người của một thằng đàn ông, Phùng Tuấn rất muốn tự chọt mù hai mắt mình.

Mặc dù trước đó Nhị Lôi đã có nói qua, bảo Vương tổng tìm được người sở hữu vóc dáng phản khoa học trong truyền thuyết rồi, nhưng Phùng Tuấn chả tin, bởi vì lúc trước có Lý Thượng phù hợp với điều kiện, Phùng Tuấn đã không còn cảm thấy kinh diễm nữa.

Nhưng lúc này đây, Phùng Tuấn thật sự hết hồn.

Không giống với người kia, rất khác biệt.

Điểm khác biệt giữa Hàn Đông và Lý Thượng căn bản không phải chỉ vỏn vẹn 18mm, mà còn là đường nét và khí chất tự nhiên mà có.

Chỉ với hai cái giò này, là có thể đem cả giới giải trí đặt lên đùi, chỉ cần lắc chân một cái cũng đủ đánh cho đám nam thần được gọi là chân dài kia ra bã!

Phùng Tuấn sửng sốt vài giây đồng hồ, sau đó nhẹ nhàng vén lại góc chăn mới giật xuống.

Được rồi… Tôi đây tha thứ cho cậu…

Lúc trở ra ngoài, Phùng Tuấn hoàn toàn thay đổi nét mặt.

“Nếu anh có ý lăng xê, tôi sẽ bảo chị mình tự tay dẫn dắt cậu ta.”

Chị họ của Phùng Tuấn tên là Phùng Mục Chi, là người đại diện hàng đầu trong giới, rất nhiều siêu sao đều do một tay cô ta dạy dỗ ra, được người trong giới mệnh danh là ‘Quỷ Hút Máu’. Không chỉ am hiểu các phương thức áp bức trong đời tư, mà còn xuống tay không biết nhân từ, bảo đảm đủ tàn nhẫn. Trước kia nhậm chức ở Trung Đỉnh, hiện giờ đã lập được công ty cho riêng mình, từ trước đến nay vẫn luôn có quan hệ hợp tác chặt chẽ với Trung Đỉnh. Nổi danh cay nghiệt, nhưng vì tài nguyên nhân mạch phong phú và mối quan hệ rộng, các nghệ sĩ liên tục không ngừng chạy đến nhờ cậy cô.

“Vẫn chưa hiểu rõ về cậu ta, bây giờ bàn chuyện này hơi sớm rồi.” Vương Trung Đỉnh nói.

Phùng Tuấn trái lại rất nhiệt tình: “Một người làm diễn viên quần chúng suốt năm năm, không có khả năng không muốn trở thành ngôi sao.”

“Không phải tôi lo cậu ta sẽ cự tuyệt, mà nghi ngờ phẩm chất của cậu ta. Thử nghĩ xem, nếu người chứng kiến chuyện ngày hôm qua không phải tôi, mà là người trong giới truyền thông, sẽ tạo thành hậu quả nghiêm trọng cỡ nào?”

Kỳ thật Phùng Tuấn biết, mê tín chỉ có một phần trong văn hóa truyền thống mà thôi, cũng không phải chuyện xấu xa gì, nhưng cái vụ ‘di ảnh’ thì có hơi quá đáng.

“Có lẽ bởi vì cậu ta sống vô danh đã nhiều năm, mà anh lại là ông trùm trong giới giải trí, cho nên mới áp dụng loại phương thức cực đoan này.” Phùng Tuấn lại hỏi: “Trừ lần đó ra, cậu ta còn có tật xấu gì không?”

Vương Trung Đỉnh nói: “Tạm thời chưa thấy.”

“Vậy giao cho chị tôi đi, không tới một tháng, sẽ hoàn toàn đập nát tư tưởng lạc hận cũ rích còn sót lại trong đầu cậu ta!”

Phùng Tuấn đi rồi, Vương Trung Đỉnh lâm vào khốn cảnh rối rắm chưa bao giờ trải qua.

Có thể nói là như vậy, Vương Trung Đỉnh đã duyệt vô số người, nhưng chưa có một ai, chỉ mới gặp mặt một lần đã khiến cho hắn chán ghét tận xương tủy; cũng không có một ai, chỉ dựa vào cái túi da bên ngoài đã khiến cho hắn kinh diễm đến vậy.

Nếu dùng đồ vật để hình dung, Hàn Đông như một viên kim cương trong hầm cầu. Muốn vớt lên thì tay sẽ dính cớt, thúi là điều không cần phải nói, mà có xài được hay không lại là một chuyện!

Nửa giờ sau, Hàn Đông rốt cục tỉnh giấc.

Mệt mỏi quá đi, giống như cả đêm mới đi cày về… Hàn Đông cố sức cạy hai mí mắt ra, bởi vì đồng hồ trong phòng rất bắt mắt, thứ đầu tiên hắn thấy được chính là thời gian.

Giật mình ngồi bật dậy!

Sao trễ dữ vậy? Hắn còn định sáng sớm ra nhà ga tiễn Diệp Thành Lâm mà!

Di động… Di động đâu rồi? Hàn Đông sờ loạn một trận, kết quả phát hiện đây không phải giường mình. Giương mắt nhìn lên, vách tường cũng không phải vách tường nhà mình, nóc nhà càng không phải nóc nhà mình…

Đệt! Sao lại thế này?

Hàn Đông hai mắt đầy tơ máu hoảng sợ nhìn bốn phía, nhìn đống đồ đạc bày trong phòng, một chút cũng không giống phòng ngủ của người bình dân. Hơn nữa giường, chăn đều là đồ mới, dép lê, ly nước cũng chỉ có một cái.

Hên quá, thì ra là khách sạn…

Hàn Đông một bên cảm thấy may mắn mình không có chạy loạn khắp nơi, một bên chán nản tự tát mình một cái.

“Thực muốn chặt tay mình ghê! Mộng du còn đi đặt cái phòng xa hoa này ở!”

Tuy rằng không xảy ra việc gì, nhưng hắn cảm thấy rất hụt hẫng vì không kịp đi tiễn Diệp Thành Lâm nói lời từ biệt. Hồn vía Hàn Đông sau một trận mất mát mới trở lại, vừa định xuống giường, đột nhiên phát hiện cái xịp trên người đã đổi cái mới.

“Đậu má… Ai thay đồ cho tui? Còn cái CK đâu?”

Chiếc quần xịp của Hàn Đông đã cùng hắn đơn thương độc mã chinh chiến hết mấy cái ngã tư, cuối cùng vinh quang hy sinh, mà một thân kiên cường ăn bao nhiêu bão cát mưa sa, giờ phút này tản ra mùi thơm nhè nhẹ của sữa tắm.

Khó trách, bẩn như vậy ai dám cho trèo lên giường?

Hàn Đông nhếch miệng cười, khách sạn này phục vụ chu đáo ghê, tốn nhiều tiền một chút cũng đáng!

Khoác áo choàng tắm vào, Hàn Đông nghênh ngang đi ra ngoài.

Vương Trung Đỉnh nghe thấy tiếng bước chân, vừa định đi qua nhìn xem, chợt nghe thấy Hàn Đông gào một tiếng kinh hãi rõ to: “Đệt, thằng khùng nào đặt đồng hồ trong phòng nhiều như vậy làm cái đ*o gì?”

“…”

Hàn Đông vừa gào xong cũng cảm thấy sống lưng lạnh buốt, chậm rãi quay đầu sang, chợt xuất hiện một cái mặt lạnh băng làm cho sợ hết hồn, có người? Cẩn thận nhìn kỹ lại, nước mắt xém tý nữa chảy ròng ròng.

“Sao anh lại ở đây?” Hàn Đông nhìn thấy logo công ty lập tức đổi câu hỏi: “Sao tôi lại ở chỗ này?”

Vương Trung Đỉnh cũng hỏi: “Sao ảnh chụp của tôi lại ở chỗ cậu?”

Hàn Đông làm quái gì còn nhớ đến tấm ảnh chụp trắng đen. Trong đầu toàn là suy nghĩ về cái quần lót mới tinh cùng thân thể thơm mùi sữa tắm của mình. Người ta bị chửi là thằng khùng còn chưa nói gì, hắn đã nhào tới, một phen túm lấy cổ áo Vương Trung Đỉnh, hai mắt trợn lên, khẩu khí kiêu căng.

“Tôi tốt ở chỗ nào? Anh nói đi, tôi sửa không được sao?”

Vương Trung Đỉnh ngây người sửng sốt một lát, một tay chộp lấy cổ tay Hàn Đông trước ngực mình bẻ ngoặt ra sau khóa lại, tay kia hung hăng ghìm lấy eo Hàn Đông, không giải thích cái gì mà kéo hắn vào trong lòng.

Ngay cả rống hai tiếng “buông tay” cùng vô dụng, giãy dụa mấy hiệp cũng không làm được gì, Hàn Đông chỉ còn lại võ miệng: “Vương Trung Đỉnh, tôi nói cho anh biết, nếu anh dám làm ra cái loại chuyện này với tôi… ặc!”

Còn chưa nói xong, đã bị Vương Trung Đỉnh đạp ra ngoài cửa.

“Tìm chị của cậu tới đây nói chuyện, việc gấp, mau mau xem bệnh cho cậu ta!”

Nói xong, Vương Trung Đỉnh xanh mặt cúp điện thoại.

Đ* mẹ! Bày đặt ngạo kiều*… Hàn Đông hùng hổ bò dậy từ trên mặt đất. Nhiệt độ ngoài hành lang và trong văn phòng kém nhau rất xa, Hàn Đông lại chỉ mặc một cái áo choàng tắm, lạnh muốn sun vòi.

(*Ngạo kiều: Mặt ngoài thì làm bộ lạnh lùng, cường ngạnh nhưng bên trong lại ngại ngùng, xấu hổ, rất ôn nhu)

Chỉ đành bất đắc dĩ nhấn chuông cửa.

Vương Trung Đỉnh nhìn mặt Hàn Đông trên màn hình camera trước cửa, lạnh lùng hỏi vào bộ phát âm: “Chuyện gì?”

“Bên ngoài lạnh quá, tôi như vậy đi ra ngoài sẽ bị chết cóng đó!”

Vương Trung Đỉnh thái độ hờ hững: “Không phải cậu rất giỏi cởi truồng chạy nhông nhông sao?”

“Sao anh lại nói vậy?” Hàn Đông bày ra vẻ mặt không vui nhìn vào màn hình camera nói: “Anh muốn đùa giỡn lưu manh như thế nào cũng được, nhưng đừng có nói huỵch toẹt ra trước mặt tôi, OK?”

Vương Trung Đỉnh lười nói chuyện, trở về bàn làm việc của mình.

Hàn Đông bắt đầu liên tiếp nhấn chuông cửa, ồn ào không dứt, một lát sau lại không ấn nữa. Hai mươi phút trôi qua, lúc Vương Trung Đỉnh nghĩ người bên ngoài đã đi rồi, từ ngoài cửa đột nhiên vọng vào một câu nói âm trầm.

“Vương tổng, nếu tôi đoán không lầm thì trong nhà anh hẳn đang che giấu một đứa trẻ có phải không?”

Vương Trung Đỉnh rùng mình, chuyện này ngoài trừ Vạn Lý Tình, anh không đề cập qua với bất luận kẻ nào, kể cả Phùng Tuấn lẫn Nhị Lôi.

Mở cửa ra, Vương Trung Đỉnh hỏi Hàn Đông: “Cậu muốn thế nào?”

“Chẳng muốn gì, cho tôi vào thay quần áo thôi.”

Vương Trung Đỉnh tránh người ra cho Hàn Đông đi vào.

Kết quả Hàn Đông miệng nói thì nhanh, nhưng lúc làm lại là một tên lề mề. Mười phút sau, Vương Trung Đỉnh đi đến cửa phòng ngủ nhìn, áo choàng tắm vẫn còn nguyên trên người Hàn Đông.

“Bộ này chất liệu vải rất tốt, nhưng kiểu dáng hơi già.”

“Cái quần này màu sáng quá, rất dễ bị bẩn.”

“Đôi giày này phối với bộ đồ có chút không hợp phải không?”

“…”

Năm giây sau, Hàn Đông bị hai gã đàn ông cường tráng mạnh mẽ tha vào một góc, một người phụ trách lột đồ, một người phụ trách mặc đồ. Ba giây đồng hồ sau, Hàn Đông ăn mặc chỉnh tề được ‘mời’ ra khỏi văn phòng.

Có điều, chiếm tiện nghi của Vương Trung Đỉnh xong rồi nghĩ có thể bỏ của chạy lấy người sao? Một cái cửa nhỏ cũng không có!

Hàn Đông bị hai tên vệ sĩ ‘áp giải’ tới một căn phòng vừa nhỏ vừa tối.

Thẩm vấn là người giám sát bộ phận quản lí, tên là Quan Quyền Thăng, nắm giữ tư liệu của rất nhiều nghệ sĩ trong tay, khi cặp mắt sắc bén của ông lia qua, sẽ không một ai dám nói lời dối trá.

“Nói đi, lai lịch của cậu là gì?” Quan Quyền Thăng lạnh giọng chất vấn.

Hàn Đông hỏi lại: “Ông nói lai lịch gì?”

Quan Quyền Thăng lời ít ý nhiều: “Ai ở sau lưng sai khiến cậu?”

“Người sai khiến tôi nhiều lắm, ông muốn biết cụ thể người nào?”

Hàn Đông nói nhảm ngày càng nhều, áp suất không khí trong phòng cũng ngày càng thấp, gương mặt hai người đàn ông đứng phía sau Quan Quyền Thăng ngày càng héo, như thể nhà bị dân phòng tịch biên.

Quan Quyền Thăng mặt không chút thay đổi nói: “Về hết thảy chuyện của Vương tổng.”

Nhớ tới chuyện “Vương Trung Đỉnh giấu trẻ em trong nhà”, Hàn Đông vẫn còn rất tức giận.

Lúc ấy hắn đứng ở cửa phòng làm việc, màn hình điện tử trên tường tự nhiên nhảy ra cái mặt của Vương Trung Đỉnh. Từ lúc Hàn Đông tính ra ‘nhân duyên trời định’ của hai đứa, liền không muốn nhìn thấy cái bản mặt này. Nay tâm huyết dâng trào, muốn nhìn thử xem giữa đoạn tình cảm của hai người có chướng ngại gì không, kết quả thấy được một đứa nhỏ!

Mình bị cái quái gì vậy trời? Hàn Đông rất muốn quỳ xuống đất khóc rống, mày nói mạng mày sẽ ghép đôi với một gã đàn ông chưa tính, còn mẹ nó là người đã có gia đình!

“Hỏi cậu sao không trả lời?!” Quan Quyền Thăng đập mạnh xuống bàn thẩm vấn một cái.

Hàn Đông ăn ngay nói thật: “Tôi bói ra.”

“Cậu bói ra?” Quan Quyền Thăng cười lạnh một tiếng: “Vậy cậu bói cho tôi thử xem.”

Hàn Đông tùy tiện quét mắt nhìn Quan Quyền Thăng một cái, rồi tiến đến bên tai ông nhỏ giọng nói: “Quản lí Quan, ở bên ngoài ông đang nuôi một em, còn là Bạch Hổ nha…”

Sắc mặt Quan Quyền Thăng nháy mắt vặn vẹo, trong mắt toát ra khiếp sợ không thể che giấu.

“Tôi nói đúng không?” Hàn Đông cười đến thập phần xấu xa.

“Bậy bạ!” Ngữ khí Quan Quyền Thăng lạnh ngắt: “Mày là người của tà giáo nào?”

“Tôi là người của Bạch Liên giáo! Dung mama có ký hợp đồng với công ty này không vậy? Mời bả tới hốt tôi đi đi, há há há há…”

Quan Quyền Thăng đứng bật dậy, thở hổn hển hai cái rồi phất tay với vệ sĩ.

“Đi, mau kêu bác sĩ đến.”

Bác sĩ khoa tâm thần và tâm lý học tới cho Hàn Đông làm một bài kiểm tra dài năm tiếng đồng hồ, kết quả cuối cùng được đưa tới chỗ Vương Trung Đỉnh.

“Trong quá trình nói chuyện với quản lí Quan, thái độ thành khẩn, lời nói cũng là thật. Sau khi được kiểm tra, không mắc các bệnh về thần kinh, cũng không có chướng ngại tâm lý.”

Kết luận, là một người bình thường!

“Có điều, cậu ta khư khư tỏ thái độ không muốn ký hợp đồng với chúng ta, cũng không muốn phát triển trong giới văn nghệ.” Nhị Lôi nói.

Điểm này, thật ra nằm ngoài dự liệu của Vương Trung Đỉnh.

“Cậu ta có nói nguyên nhân không?”

Nhị Lôi lắc đầu: “Không có nói.”

Đến tối, Vương Trung Đỉnh lần thứ hai lái xe qua chỗ ở của Hàn Đông.

Lần trước đi khá vội, ngay cả cửa phòng cũng không kịp khóa, bất quá trong nhà cũng không có gì để trộm. Cách hai thước là một cái nệm hơi rẻ tiền xẹp lép không ra hình ra dạng. Bốn phía là quần áo, vật dụng hàng ngày, đồ ăn vặt mới ăn được một nửa vứt tung tóe… vậy mà trong cái nơi rách nát này còn có một cái rương phá lệ gọn gàng.

Vương Trung Đỉnh mở ra, phát hiện đồ bên trong được sắp xếp rất chỉnh tề.

Cơ hồ toàn là các loại tạp chí giải trí, xếp dựa theo ngày phát hành từ kỳ thứ nhất đến kỳ cuối. Bên dưới đống tạp chí còn có các loại sách về kỹ năng diễn xuất chuyên nghiệp, mỗi một trang đều dùng bút đánh dấu những câu quan trọng.

Cuối cùng, Vương Trung Đỉnh lấy ra một quyển《 tuyển tập ba trăm bài thơ Đường 》cũ rích của Hoàng Lão từ bên trong.

Trên bìa còn viết mấy chữ: “Bạn gái – mối tình đầu tặng”

Chất giấy vàng xỉn bong tróc có thể thấy tuổi của nó đã rất lâu rồi, nội dung ấu trĩ bên trong chứng tỏ chủ nhân mối tình này yêu sớm, quả nhiên là bại hoại bẩm sinh.

Rất nhanh, Vương Trung Đỉnh lại phát hiện một quyển tạp chí bị vứt bỏ bên ngoài.

Quyển tạp chí này chính là quyển lấy hình anh làm ảnh bìa, mặt anh trên bìa bị vẽ mấy thứ hoa văn lung ta lung tung, nhưng nhìn qua có vẻ như không phải loại vẽ bậy đùa dai, mà là những ký hiệu quỷ dị.

Vương Trung Đỉnh nhặt ảnh chụp của Hàn Đông cách đó không xa lên, bên trên cũng bị tô tô vẽ vẽ đầy hoa văn kỳ lạ.

Vương Trung Đỉnh lấy ảnh bìa của mình, lấy luôn cả ảnh chụp của Hàn Đông cất vào trong túi.

Lúc sau, anh mở máy tính Hàn Đông lên.

Trong máy tính Hàn Đông tựa như căn phòng thu nhỏ của mình, folder bên trong cũng lộn xộn ngổn ngang như đồ dùng bên ngoài, nhưng lúc mở cái folder được đặt tên là ‘biểu diễn’ kia, các file bên trong lại được phân loại một cách chỉnh tề.

Trong đó chứa mấy trăm cái video, đều là những bộ phim điện ảnh, kịch truyền hình mà hắn suốt năm năm tham gia diễn.

Các video này đều thống nhất một cách đặt tên, như 12′15″—12′17″, 47′33″—47′34″… vân vân, có lẽ là thời gian mà Hàn Đông xuất hiện trên màn ảnh.

Đối với một người yêu con số như Vương Trung Đỉnh, chỉ cần quét mắt một vòng là có thể tính ra tổng số thời gian mà Hàn Đông xuất hiện.

Năm năm —— thời gian xuất hiện còn không bằng cảnh diễn của diễn viên chính trong một bộ phim.

Mà trong đó còn chưa tính trường hợp Hàn Đông tự ý kéo dài thời lượng cho mình, trên thực tế, dù như vậy cũng không đáng kể.

Khó có thể tưởng tượng được, một tên ngốc thần kinh có vấn đề làm sao lại mang theo chấp nhất vững vàng đối với sự nghiệp đến thế? Càng khó hiểu nhất chính là, nếu đã yêu diễn xuất đến vậy, vì sao hắn lại cự tuyệt cơ hội tốt để phát triển?

Vương Trung Đỉnh lại mở thêm một folder của người kia, bên trong đều là ảnh hậu trường lúc Hàn Đông còn làm diễn viên quần chúng, có một vài tấm chụp cùng các vị minh tinh. Kéo chuột xuống dưới cùng, một tấm ảnh không ngờ đến nhảy vào tầm mắt Vương Trung Đỉnh.

Hàn Đông và Lý Thượng chụp ảnh chung!

Hai người kề vai sát cánh đứng ở cửa trường quay Bắc Ảnh, ngày đó cũng là ngày Lương Cảnh kêu người tới đây chọn diễn viên.

Lý Thượng trong hình cười ngu ngốc, so với lần đầu tiên gặp mặt Vương Trung Đỉnh như hai người khác nhau.

Vương Trung Đỉnh chép tấm hình này vào usb của mình.

Trước khi đi, Vương Trung Đỉnh còn đã phát hiện một cọng dây thừng giắt trên tay cầm cánh cửa, cũng chính là đạo cụ ngày đó Hàn Đông vừa khóc lóc vừa tự trói mình. Chỉ là một cọng dây thừng bình thường, được bện từ dây gai. Bị Hàn Đông giày vò như vậy, đầu dây gai bị bung ra một chút, tua rua như đám lông, bên trong hình như còn kẹp thứ gì đó.

Vương Trung Đỉnh dùng ngón tay gảy gảy mấy cọng dây gai, rút ra được một tờ giấy.

“Đông Tử anh yêu nhất.”

Đây rõ ràng là nét chữ của một người đàn ông.

Vương Trung Đỉnh đột nhiên nhớ tới đêm hôm đó Hàn Đông khóc bù lu bù loa tự trói chính mình…

Nếu không có ai phát hiện, bảy ngày? Mười ngày? Hay một tháng, tờ giấy này cũng sẽ nát vụn bên trong. Thực may mắn, có người đã phát hiện bí mật này, nhưng đáng tiếc là, người phát hiện nó không phải Hàn Đông.

Vương Trung Đỉnh đã rút tờ giấy ra cũng không để trở lại, mà cất vào túi mình.

Sau đó, khóa kỹ cửa rời đi.

“Tôi nói này, mấy người thẩm cũng đã thẩm, tra cũng đã tra, không có vấn đề gì nữa sao không thả tôi đi?” Hàn Đông đứng trước cửa một gian ‘nhà tù’ cấp năm sao ồn ào với Nhị Lôi.

“Nếu không đưa ra lời giải thích hợp lý, Vương tổng sẽ không thả cậu ra!”

“Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi bói ra!”

Nhị Lôi không thèm phản ứng.

Hàn Đông lạnh lùng nghiêm nghị dùng hai mắt nhìn khắp người Nhị Lôi, lần thứ hai xài lá bài tẩy của mình, hóa thân thành đại sư.

“Dương Xuân Lôi, 31 tuổi, từng là cảnh sát, ở trung đoàn hai, chi đội hai, là đội trưởng của phân đội hai, số thứ tự là hai, nên mới có tên thường gọi là Nhị Lôi. Tôi sẽ đem sở thích cá nhân của cậu tổng kết thành một bài thơ: Không ăn hải sản không ăn cay, thích ăn thịt nướng thích đồ chiên, mang giày không tất không chịu được, đời này yêu nhất quần xì bông…”

Cơ mặt Nhị Lôi run rẩy một lát, rất nhanh đã khôi phục bình thường.

“Bây giờ cậu tin chưa?”

“Tôi có tin cũng vô dụng, người cần tin là Vương tổng kìa.”

Hàn Đông nhe răng trợn mắt: “Anh ta có tin cũng sẽ không thừa nhận!”

Huống chi thằng chả chắc chắn sẽ không tin!

Hàn Đông bây giờ hối hận xanh ruột rồi, mày nói mày khi không đi khoe khoang với thằng chả mấy thứ bàng môn tà đạo* này làm chi? Bộ không biết thằng chả là người theo chủ nghĩa duy vật sao? Bây giờ thì tốt rồi, moi cả bí mật đứa nhỏ nhà người ta ra đây, mày ngon thì giải thích đi! Mày không thừa nhận mình mưu đồ gây rối thì đừng hòng được thả ra, mà mày thừa nhận rồi càng đừng hòng chạy thoát.

(*Bàng môn tà đạo: Đường lối không chính đáng, đường ngang ngõ tắt, chủ ý xấu)

“Các người dựa vào cái gì mà giam lỏng tôi? Không có chứng cớ xác thực là trái pháp luật hiểu chưa?”

Nhị Lôi đã làm người nghiêm túc lâu như vậy, cuối cùng cũng nói được một câu hài hước.

“Nếu cậu thật sự là đại sư, chúng tôi làm sao giam nổi cậu, cậu xuất hồn bay đi chỗ nào chẳng được.”

Hàn Đông bị một câu này làm cho nghẹn họng.

Được lắm! Ngon!

Nhị Lôi còn nói: “Chúng tôi không hạn chế mọi tự do của cậu, chỉ cần không ra khỏi công ty, cậu muốn đi đâu thì đi. Cho dù cậu muốn theo tổ làm phim ra ngoài học tập hai ngày, chúng tôi cũng có thể đáp ứng.”

“Nhưng tôi muốn về nhà!” Hàn Đông lại một lần nữa tận lực cầu xin: “Người anh em, cậu cho tôi quay về một chuyến thôi, tôi chỉ lấy một sợi dây thừng. Nếu cậu lo lắng thì có thể đi theo tôi, cậu còng tay tôi lại cũng được!”

Nhị Lôi nói: “Chỗ chúng tôi có rất nhiều dây thừng.”

“Dây thừng hai ta sao có thể giống nhau?” Hàn Đông giận dữ đi qua đi lại, vẻ mặt bi thương: “Còn có năm người vợ của tôi, đi như vậy nhiều ngày, bọn họ chắc là nhớ tôi lắm.”

Hai ngày này Hàn Đông luôn miệng nhắc tới “ngũ tỷ muội”, ban đầu Nhị Lôi không biết là cái gì, sau đó cứ nghe hắn nhắc tới miết, mới biết được chỉ là mấy con búp bê bơm hơi.

“Chờ khi cậu thành đại minh tinh, muốn mua bao nhiêu thì mua bấy nhiêu.”

Hàn Đông nạt nộ: “Hoạn nạn thử vợ cậu không biết sao? Lúc cậu nghèo rớt mùng tơi người phụ nữ nào vẫn chịu ở cạnh cậu mới là người thực sự yêu cậu đấy!”

Nhị Lôi oán thầm: Vợ để thử hoạn nạn với cậu cũng nhiều quá rồi đi?

Hàn Đông oán hận thở hổn hển mấy hơi, nói: “Lấy cho tôi mượn điện thoại được không? Người anh em của tôi hai ngày nữa phải kết hôn, tôi muốn nói vài câu chúc mừng với anh ấy!”

Tới yêu cầu này, Nhị Lôi cân nhắc một lát mới đáp ứng.

Kết quả, Hàn Đông thật vất vả mới chộp được thời cơ cầu cứu, nhưng gọi mấy lần cũng không được. Hắn đột nhiên nhớ tới, trước khi đi Diệp Thành Lâm có nói, khi nào về quê sẽ đổi số điện thoại, đến lúc đó sẽ liên lạc với hắn sau. Hàn Đông trong nháy mắt vẻ mặt thống khổ bi thương, ôm đầu lăn lộn trên giường: “Cho tôi về nhà đi, cho tôi về nhà đi, cho tôi về nhà đi, cho tôi về nhà đi…”

Nhị Lôi nhịn không nổi nữa, mở miệng.

“Kỳ thật Vương tổng nhốt cậu ở đây không phải vì tra hỏi cậu hay gì.”

“Tôi biết!” Hàn Đông nghe phát ngấy: “Anh ta muốn tôi ký hợp đồng! Muốn lăng xê tôi! Không phải sao?”

Đừng hòng tẩy não tôi, ông mày thật vất vả mới từ bỏ được giấc mộng trở thành minh tinh!

Nghĩ tới những cực khổ chịu đựng suốt năm năm trời, Hàn Đông cũng thay mình chua xót một trận, kỳ thật không phải hắn có nghị lực hơn người, mà là mỗi sáng sớm đều ngồi bấm quẻ cho bản thân, mới có thể như thế giữ vững chấp nhất này mà kiên trì lê lết. Nhưng ngàn vạn lần không nghĩ tới là, cái bánh nóng hổi hắn phán năm năm trước không rơi xuống tay hắn, mà lại rơi vào bồn cầu!

Mày nói coi bây giờ ăn hay không ăn?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp