Cạch, cửa phòng đóng lại.

Căn phòng có che rèm, bên ngoài tuy không tối nhưng bên trong lại tối.

Mũ lưỡi trai được chủ nhân cầm trong tay, hai ngón tay câu lấy, lủng lẳng trên những ngón tay thon dài.

Bàn tay xinh đẹp này chỉ tập trung vào nữ nhân trong vòng tay của nó.

Lòng bàn tay ôn nhu ôm sau đầu đối phương, chiếc mũ cũng đung đưa. Nó phiêu đãng cùng với mái tóc mềm mại bồng bềnh như mây, thoáng thấy bàn tay còn lại của chủ nhân ẩn dưới làn tóc.

Bàn tay giấu dưới tán dây leo mềm mại, càng lúc càng buông thả ở nơi không người nhìn thấy, năm ngón tay nắm chặt, nắm lấy vạt áo, tạo thành những nếp nhăn nhỏ.

Kề sát các nếp nhăn là vòng eo thon gọn, uốn thành những đường cong đẹp mắt theo lực độ.

Ngón chân của Tống Kiến Chi giấu trong giày bám trên mặt đất, giống như móng vuốt của mèo con.

Minh Tự mặc áo ngắn tay màu trắng, để lộ cánh tay mảnh khảnh, hai tay Tống Kiến Chi bám vào cánh tay Minh Tự, nhiệt độ cơ thể của hai người giao hòa với nhau.

Ở eo nàng có cảm giác mềm mại, không khỏi run rẩy, lồng ngực của Tống Kiến Chi phập phồng kịch liệt, không nhịn được mà ôm chặt lấy cứu rỗi duy nhất của nàng.

Dây leo lần dần leo lên vòng tay của Minh Tự, cho đến khi đến bả vai mượt mà của cô.

Trên đầu có một chiếc gai nhỏ đáng yêu câu lấy, khi thầm vui mừng trước đòn phản kích nhỏ của mình, cơn đau nhẹ đồng thời kích thích Minh Tự.

Giống như đổ thêm dầu vào ngọn lửa đang cháy, càng trở nên mãnh liệt.

Xiềng xích quanh eo ngày càng chặt, giữa hai người không còn chút khoảng trống nào.

Căn phòng đã bị bỏ trống quá lâu, buổi tối cái nóng mùa hè vẫn còn kéo dài, sau khi Minh Tự vượt qua cơn mê ly, cuối cùng cô cũng tỉnh táo lại.

Cuối cùng, cô cắn cánh hoa giữa môi và răng, cắn một ít nước hoa mịn màng thơm ngát, chuẩn bị buông bạn nhỏ trong tay mình ra.

Cô đang định buông tay.

Tống Kiến Chi hít sâu mấy hơi, sau đó nhìn cô, đưa tay ra sau thắt lưng nắm lấy tay Minh Tự.

Sau đó Minh Tự mới nhận ra mình đã vô thức mất kiểm soát sức lực của mình.

Tuy sức lực không lớn lắm, nhưng thân thể Tống Kiến Chi lại mềm mại như vậy, nhất định sẽ rất đau.

Thương tiếc trong mắt cô sắp tràn ra, nhưng Tống Kiến Chi đã bước tới, đẩy cô vào tường.

"Đau..."

Thanh âm như nước, theo sau là cảm xúc đỏ mặt được Tống Kiến Chi săn sóc mà truyền đến môi Minh Tự.

Bàn tay bị bắt được đan xen với ngón tay của Tống Kiến Chi, Tống Kiến Chi ấn ở hai bên người.

Tóc dài sau lưng nàng lặng lẽ che đi hai người đang thân mật, xõa xuống không cho ai nhìn trộm.

Sau khi Minh Tự trải qua kinh ngạc trong nháy mắt, trong mắt cô hiện lên ý cười, cô thả lỏng cơ thể, mềm mại như một con cừu, để Tống Kiến Chi muốn làm gì thì làm.

Sau lưng cô là bức tường im lặng cùng cứng rắn, trước mặt cô là mùi hương ấm áp thơm ngát của nàng, xung quanh cô là không khí ngột ngạt của căn phòng.

Không khí khắp nơi khiến con người cảm thấy toàn thân nóng bừng, bồn chồn, khó thở.

Một lớp nước mỏng xuất hiện giữa hai bàn tay đang nắm, vừa dính vừa ướt.

Hồi lâu mới tách ra.

Xẹt -

Minh Tự mở rèm, mở cửa sổ để thông gió.

Tống Kiến Chi bên kia đi bật điều hòa, điều hòa chạy mạnh thổi ra hơi lạnh, căn phòng nóng lạnh hòa quyện.

Không khí ngột ngạt bên trong cuối cùng cũng được đưa ra ngoài cửa sổ.

Tống Kiến Chi đứng trước máy điều hòa, hong khí lạnh, vuốt tóc dính sau gáy nói: “Chị về còn hoạt động thì sao?”

Minh Tự cười nói: “Thiên Đóa đi thay chị."

"Như vậy được không?" Tống Kiến Chi có chút hoang mang, trong giới giải trí có chuyện đi thay sao?

“Mặt khác không thể, nhưng lần này chị có thể.” Minh Tự tránh sức nóng từ cửa sổ, đi tới giải thích, “Thiên Đóa có mối quan hệ tốt với Dưa Hấu TV, khách mời của chương trình tạp kỹ lần này có mối liên hệ với em ấy."

Cô nói, nắm lấy cổ tay Tống Kiến Chi, kéo nàng ngồi xuống ghế sô pha lười mềm mại: "Đừng hong điều hòa nữa, sẽ đau đầu đấy."

Tống Kiến Chi ngoan ngoãn ngồi xuống, nàng vẫn đang suy nghĩ về chủ đề trước đó:

"Như vậy có phiền toái Thiên Đóa quá không? Hai người nói thế nào? Diệp tỷ nói sao?"

Điều Tống Kiến Chi chưa nói ra khỏi miệng chính là, Minh Tự tỷ tỷ đặc biệt trở về để đón Thất tịch cùng nàng. Nàng rất vui, nhưng lại cảm thấy không đáng giá.

Mặc dù --- hai người đã nửa tháng không gặp nhau.

Minh Tự là vì mình, nàng không thể được tiện nghi mà còn khoe mẽ, trong lòng nàng đã suy nghĩ làm thế nào để đền bù sự giúp đỡ của Triệu Thiên Đóa, này tự chính nàng làm.

Hơi nước trong mắt Tống Kiến Chi còn chưa tiêu tán, môi nàng đỏ hồng, mặc dù Minh Tự biết phỏng chừng bây giờ chính mình cũng giống như vậy, nhưng cô luôn cảm thấy những chi tiết này đặc biệt phóng đại ở trên người Tống Kiến Chi.

Đặc biệt là cách nàng lo lắng cho mình ngay khi hoãn thần lại.

Thật sự làm tâm người ngứa ngáy.

"Diệp tỷ rất cảm kích." Minh Tự rất tôn trọng người đại diện này, cả về năng lực lẫn mối quan hệ tốt đẹp của cô ấy với Tống gia, cô sẽ không làm bất cứ chuyện gì đổi trắng thay đen dưới tay Diệp Tử Tình, gây khó dễ cho người đại diện.

“Còn Thiên Đóa…” Minh Tự dừng lại, cong môi nói: “Chắc hẳn là em ấy đã nhìn thấy weibo của chị, hỏi chị phô trương cái gì, cho nên chị liền nói với em ấy là chị muốn trở về cho em một bất ngờ.”

“Sau đó em ấy bảo chị trở về, em ấy thay chị đi ghi hình cho chương trình tạp kỹ.” Minh Tự tiếp tục nói dưới con mắt kỳ quái của Tống Kiến Chi.

Đương nhiên, lời nói ban đầu của Triệu Thiên Đóa còn sinh động hơn:

"Hóa ra là chị thích Kiến Chi ---- chậc chậc chậc, chẳng trách, Kiến Chi là một cô gái đáng yêu, hai chị em bọn họ đều đáng yêu."

"Em ở thành phố S cũng nhàn rỗi, lại không có khả năng Nhân Nhân cùng em trải qua Thất tịch, cho nên em có thể thay chị đi ghi hình."

"Đi ghi hình thay chị coi như là đi dự tiệc trà vào ngày Thất tịch, nhớ hoàn trả kinh phí đi lại cho em đó."

Tống Kiến Chi nghe xong chỉ có một suy nghĩ, sao lần này nàng không nhận được cảnh báo của hệ thống, cũng không được trực tiếp đưa về khi Minh Tự tỷ tỷ nói với Triệu Thiên Đóa?

Nàng đọc lại lời của Minh Tự lần nữa, chống cằm, hỏi: "Chị đã nói gì với Thiên Đóa vậy?"

Minh Tự ngồi trên chiếc ghế sô pha gần đó, cô híp mắt nhìn Tống Kiến Chi thấp hơn cô một chút, nói: “Chị nói chị yêu thầm em, em không biết.”

Tống Kiến Chi đột nhiên hiểu ra – hóa ra chỉ cần không tuyên bố yêu nhau, chỉ cần không phải tình huống đó thì có thể ở bên nhau, hệ thống sẽ không quan tâm đến.

Tống Kiến Chi có lý do cho rằng hệ thống không quan tâm, bởi vì nó không có năng lượng đó.

May mà hệ thống dỏm.

Tống Kiến Chi thở phào nhẹ nhõm, lúc này nhiệt độ trong phòng đã giảm xuống, sô pha được điều hòa thổi tới một mảnh mát lạnh.

Nhìn thấy Minh Tự đang cầm điện thoại trả lời tin nhắn, nàng thuận thế nằm xuống, nằm trên sô pha lười biếng như một con mèo, dáng người yểu điệu.

Hôm nay Tống Kiến Chi mặc quần jean, duỗi người trên ghế sô pha lười mềm mại, nhưng lại không thấy đôi chân của mình đang hướng về phía Minh Tự.

Minh Tự đặt điện thoại xuống, nhìn thấy Tống Kiến Chi đang nằm nghiêng trên ghế sô pha tròn, vòng eo tạo thành đường cong mê người, đôi chân dài thẳng tắp trắng nõn đung đưa dưới mí mắt của mình.

Trắng bóng làm chói mắt Minh Tự.

Minh Tự lấy lại bình tĩnh, ánh mắt đảo quanh mắt cá chân mảnh khảnh, không thể dời đi.

Thoạt nhìn rất thích hợp thưởng thức.

Tống Kiến Chi giống như phác giác được có gì đó không đúng vì ánh mắt quá nóng bỏng của cô, nàng vặn eo, nâng thân trên lên, câu môi cùng đôi mắt ngấn nước nhìn lại.

Đôi mắt nàng đi theo tầm mắt của Minh Tự, dừng lại ở một nơi, sau khi nhìn rõ bộ dạng của mình, nàng cắn nhẹ môi dưới, rụt rụt bụng nhỏ, lặng lẽ khép hai chân lại.

Động tác rất nhỏ, hẳn là Minh Tự không phát hiện ra được.

Nhưng cô còn đang nhìn.

Vẫn luôn nhìn mình, cô phát hiện ra rồi sao?

Ngoài cửa sổ có tiếng chim hót ríu rít.

Minh Tự di chuyển, cúi người.

Tống Kiến Chi vô thức bám chặt tay vào ghế sô pha, ngẩng đầu lên, để lộ chiếc cổ thiên nga mảnh khảnh mỏng manh.

Tiêu điểm của tầm mắt nàng rơi vào một không gian rộng mở, nàng không nhìn thấy Minh Tự, chỉ cảm nhận được hô hấp ấm áp phả vào cổ mình, đoán được mưa rền gió dữ trước đó vẫn chưa buông xuống.

Chỉ có một nụ hôn nhẹ như lông ngỗng đáp xuống xương quai xanh thẳng tắp của nàng.

"Phải ra ngoài rồi." Giọng nói của Minh Tự mơ hồ, tràn đầy khắc chế.

“Hả?” Tống Kiến Chi ngơ ngác chớp mắt.

Khi hai người đi ra ngoài, Minh Tự giải thích với Tống Kiến Chi:

“Diệp tỷ vừa thông báo cho chị là hôm nay sản xuất Ôn vừa đến thành phố S để gặp bạn, vừa vặn hôm nay chị trở về nên đi gặp một chút. Chị ấy đang ở cùng sản xuất Ôn, bảo chị đưa em đi cùng."

Tống Kiến Chi hiểu ý, nói: "Về chương trình thực tế sao? Vậy chúng ta nhất định phải gặp Ôn tỷ rồi."

"Bọn họ đang ở đâu?" Tống Kiến Chi ngồi ở ghế lái một lút mới nhớ hỏi địa chỉ.

Minh Tự nhìn định vị WeChat mà Diệp Tử Tình gửi đến, nói:

"Ở Tinh Hãn."

Khi hai người đến Tinh Hãn, họ phát hiện hôm nay ở đây thật sự rất náo nhiệt, đều là người quen.

Vừa mở cửa ra, Hà Hi Lam, Diệp Tử Tình và Ôn Toa đang ngồi cùng nhau trò chuyện vui vẻ, quanh thân bao phủ khí chất của một người chị trí thức cùng thành thục.

Trần Viên Ninh và Bành Chu không nói được gì nên chỉ lén chơi điện thoại, Tống Kiến Chi nhìn thoáng qua cũng có thể biết chắc chắc là bọn họ đang lén chơi game.

Nói tóm lại, hai người đều không có chút hình tượng như em trai quốc dân, bọn họ chỉ là hai đứa em trai mà thôi.

Đối diện có hai nam nhân đang ngồi trò chuyện, một người trong số họ là người dẫn chương trình thời sự, Tống Kiến Chi thực sự không nghĩ tới một khuôn mặt mà cả nước đều nhận ra lại đột nhiên xuất hiện ở đây.

Nàng biết nam nhân kia, nhưng khi Minh Tự nhìn thấy hắn, vẻ mặt cô có chút thay đổi.

Nhìn thấy bọn họ tới, mọi người đều ngẩng đầu nhìn qua, Trần Viên Ninh lớn tiếng chào hỏi: "Biểu tỷ, chị tới rồi."

"Xin lỗi, chúng tôi tới trễ. "Minh Tự nói.

Tống Kiến Chi ở bên cạnh cười, trong lòng thầm thì, may mà không trì hoãn cái gì, nếu không sẽ khiến mọi người phải chờ đợi.

Với tư cách là người khởi xướng cuộc gặp gỡ này, Ôn Toa cười nói:

"Không quá trễ, vừa lúc..

Cô lật tờ giấy A4 trên bàn lên, nói: "Vẫn chưa tới hết, không chỉ có hai người đâu."

Hai người tiến lại gần, nam nhân mà Tống Kiến Chi không quen biết nói với Minh Tự: "Này, Minh Tự, đã lâu không gặp."

Tống Kiến Chi theo bản năng dừng lại, nhìn sang, Minh Tự gật đầu nói: "Đã lâu không gặp."

Nói xong, cô giới thiệu với Tống Kiến Chi: “Đây là Nhạc Nghị.” "

Nhạc Nghị?

Nghe có chút quen tai...

Tống Kiến Chi nhất thời không nhớ ra, nhưng cũng không thể vô lễ, nàng tạm thời hoãn lại suy nghĩ, trước tiên xử lý chuyện trước mắt: "Xin chào."

"Tống tiểu thư." Nhạc Nghị cười nói.

Nhạc Nghị đã nghe nói đến Tống Kiến Chi từ lâu, càng hiểu rõ địa vị của nàng ở Tinh Hãn, có ý muốn làm bạn với nàng.

Hắn xoay người lại, đang chuẩn bị cùng người anh em bên cạnh đưa ra đề tài thì có người khác bước vào.

Đó là một nữ nhân nhỏ nhắn trong bộ váy màu trắng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play