Minh Tự tiếp nhận cuộc phỏng vấn của KN, là một tạp chí nổi tiếng dành cho phụ nữ, KN thích hợp tác với các nghệ sĩ như Minh Tự, lần này còn mời cô chụp trang bìa.
Nhiếp ảnh gia nhìn chiếc vòng cổ ngọc lục bảo mà nhà tạo mẫu đeo cho Minh Tự, khen ngợi: "Chiếc vòng cổ này thật xinh đẹp, chắc chắn vợ tôi sẽ thích. Đáng tiếc là ngày mai là Thất tịch, món quà tôi chuẩn bị đã trộm giấu trong váy của cô ấy rồi."
Nhiếp ảnh gia nói xong liền đi chỉnh ống kính, chụp thử vài tấm trống để điều chỉnh thông số ống kính.
Thất tịch.
Minh Tự suy nghĩ gì đó.
Việc quay phim bắt đầu từ buổi sáng, để đạt được hiệu quả tốt nhất sẽ quay kéo dài đến tận một giờ chiều mới thành công tốt đẹp, sau đó phải đi thẳng đến thành phố khác.
Minh Tự làm việc chăm chỉ đến tối mà chân vẫn không chạm đất, chống đẩy bữa cơm mới được nghỉ ngơi một lát.
Cô đơn giản tắm xong, gọi video cho Tống Kiến Chi.
Tống Kiến Chi không biết gì về ngày Thất tịch, nàng chỉ biết Thất tịch sắp đến rồi, nhưng nàng nhàm chán đến mức nằm trên giường chơi game trước khi đi ngủ, nhìn thấy sự kiện Vương Giả Vinh Quang đang khởi động.
Nàng lật xem lịch, thấy ngày mai là Thất tịch.
Giống như giây tiếp theo nàng mới phát giác ra, nàng không kịp nhớ tới người kia thì cuộc gọi video của người kia đột nhiên lọt vào tầm mắt.
Đôi môi của Tống Kiến Chi trộm cong lên khi chủ nhân không chú ý.
"Đại minh tinh, bận xong rồi sao?"
Minh Tự đặt điện thoại xuống, quay mặt về phía camera, tóc cô vẫn chưa khô.
Vừa lau mái tóc ướt vừa cười nói:
"Lại chơi game sao? Đại tiểu thư."
Tống Kiến Chi: "Không có không có, chị đừng nói bừa."
Minh Tự đột nhiên nói: "Vậy nhất định là lúc em nghe thấy tiếng chuông điện thoại, liền chạy tới nghe điện thoại."
"Thật đáng yêu."
Tống Kiến Chi nhỏ giọng phi phi, trở mình trên giường hỏi: "Hôm nay chị có mệt không?" Ánh mắt nàng nhìn đến chiếc khăn trong tay Minh Tự, "Sao chị không lau khô tóc trước đi."
"Nói chuyện với em trước." Minh Tự kiên trì, tóc đã khô một nửa, ẩm ướt mượt mà. "Hôm nay khi chị đang làm việc, chị nghe họ nói ngày mai là Thất tịch."
"Đúng vậy! Em cũng vừa phát hiện khi mới lên chơi game."
Minh Tự nhẹ nhàng ừ một tiếng, đột nhiên hỏi: "Sao vừa rồi Tống Tiểu Chi nói không có chơi game?"
Tống Kiến Chi:...
Nhìn vẻ mặt trêu chọc của Minh Tự trên màn hình, Tống Kiến Chi dùng ngón tay gãi gãi mặt, nghiêm túc nói: "Tống Tiểu Chi đi chơi game rồi, em là Tống Kiến Chi, chị tìm cô ấy có việc gì sao?"
Minh Tự nghiêm túc gật đầu.
"Ngày mai là Thất tịch, chị muốn cùng Tống Tiểu Chi trải qua Thất tịch."
Đây quả là một cuộc đối thoại rối loạn lại ấu trĩ, nhưng hai người lại có khoảng thời gian rất vui vẻ.
Giống như nước ngọt giá một tệ một lon ở căng tin trước cổng trường, nước uống đơn giản nhưng hương vị lại ngọt ngào kéo dài.
Chỉ cần cắn ống hút nhấp một ngụm, hơi nóng lập tức bị xua tan, lồng ngực tràn ngập mát lạnh, khóe môi dính nước đường.
"Chị cùng Tống Tiểu Chi trải qua Thất tịch, vậy còn em thì sao? Tống Kiến Chi làm sao bây giờ?"
Đầu óc nhỏ bé cơ linh của Tống Kiến Chi vừa động, đưa ra một đề nghị: "Tống Kiến Chi hoặc Tống Tiểu Chi, chị chọn ai?"
Biểu tình của Minh Tự rõ ràng cứng lại, Tống Kiến Chi đang nhìn chằm chằm vào màn hình cũng đã nhìn thấy, nàng trộm cười hai tiếng, nói thẳng: "Nói mau."
"Tên không quan trọng, chỉ thích một người thôi." Đồng học Minh Tự bắt đầu trả lời câu hỏi: "Chỉ cần đó là người trên màn hình, gọi là gì cũng đều có thể."
Tống Kiến Chi chớp chớp mắt.
Hừ, hoa ngôn xảo ngữ, nhưng tại sao - nghe vẫn rất vui vẻ?
Tống Kiến Chi đang bị tình yêu làm cho choáng váng, sau đó nghe thấy Minh Tự chậm rãi bổ sung: "Đương nhiên, nếu gọi em ấy là Cẩu Đản hay gì đó thì vẫn sẽ có chút ảnh hưởng."
"Chỉ một chút thôi." Minh Tự buông khăn ra, vươn ngón tay ra khoa tay múa chân.
Tống Kiến Chi:?
"Phụt!"
Hai người cười đùa một lúc mới bỏ ra đằng sau, bàn tay của Tống Kiến Chi vô thức vẽ vòng tròn nói: "Ngày mai chị có thông cáo phải không? Em nhớ là đang ghi hình chương trình tạp kỹ trên kênh Dưa Hấu? Kỷ niệm Thất tịch gì đó..." Nàng gợi ý, "Chúng ta cùng chờ đến 0 giờ đi?"
Minh Tự lắc đầu: "Thức khuya không tốt cho thân thể, em không thể thức khuya."
"Giờ ngoan ngoãn đi ngủ đi, ngày mai thức dậy sẽ có quà." Giọng của Minh Tự tràn đầy ôn nhu cùng dỗ dành.
"Hả?"
Hai mắt Tống Kiến Chi sáng ngời: "Thật sao?"
"Đương nhiên." Trong mắt Minh Tự tràn đầy ý cười, nhẹ giọng nói: "Đứa trẻ ngoan sẽ được thưởng."
Tuy có chút ngượng ngùng khi bị gọi là trẻ ngoan, nhưng ban đêm yên tĩnh, lại nói cho đối phương nghe lời thân mật cùng nuông chiều chỉ có hai người biết lại quá động lòng người.
Tống Kiến Chi phát ngốc mà ngoan ngoãn đi ngủ, điện thoại ở trên gối còn tán ra ánh sáng nhàn nhạt, cuộc gọi của hai người không bị gián đoạn, theo Minh Tự wmuốn giám sát tình hình hoàn thành giờ đi ngủ sớm của nàng.
Thanh âm Minh Tự vang lên rõ ràng trong bóng tối: "Ngủ ngon."
Đầu tiên là tiếng vải cọ xát, sau đó là lời chúc ngủ ngon của Tống Kiến Chi. Minh Tự đợi một lúc, hô hấp ở bên kia dần dần vững vàng cùng nhẹ nhàng.
Tống Kiến Chi ngủ thiếp đi.
Minh Tự đi đến bên cửa sổ, đóng lại, ngước lên nhìn vầng trăng ôn nhu.
Thất tịch sắp đến, ánh trăng dành cho những cặp tình nhân.
Việc đầu tiên Tống Kiến Chi làm khi thức dậy là tìm Minh Tự.
Nàng dụi dụi mắt, mở điện thoại ra tìm Minh Tự thì thấy cuộc gọi đã bị ngắt khoảng 4 giờ sáng.
Trong khung thoại có một tin nhắn: "Nhiệm vụ hoàn thành với số điểm tối đa, sẽ có quà."
A? Ở đâu?
"Quà đâu?"
Tống Kiến Chi đợi một lúc, Minh Tự vẫn chưa trả lời, nàng nghĩ Minh Tự đang bận nên mới bỏ điện thoại xuống, đi ăn sáng.
"Chào buổi sáng, chị." Tống Kiến Chi chào hỏi, cầm bánh mì nướng trên bàn lên ăn.
Buổi sáng Tống Kiến Nhân có cuộc họp, đang chuẩn bị ra ngoài, lúc cô đang đi ra ngoài thì quản gia từ bên ngoài đi vào.
Trong tay là một bó hoa hồng sâm panh tươi tắn, nở vào buổi sáng sớm, trên đó điểm xuyết rất nhiều màu trắng đáng yêu của sương sớm, thật xinh đẹp.
"Tam tiểu thư, hoa của ngài."
Tống Kiến Chi nhận lấy, ôm bó hoa lớn vào ngực, cánh hoa nhuốm những giọt nước trong suốt, hương hoa hồng tràn ngập mũi nàng.
Nàng đột nhiên hiểu ra món quà của Minh Tự là gì.
Tống Kiến Nhân nhàn nhạt liếc nhìn một cái, cũng không hỏi là ai gửi tới.
Xem khóe môi cùng ngọn tóc của em gái đều lộ ra phấn khích, cũng không cần phải hỏi.
Tống Kiến Chi ôm hoa trở về phòng lấy điện thoại, nàng chụp ảnh trước gửi cho Minh Tự:
"Em nhận được rồi, em rất thích!"
Minh Tự không trả lời, nàng bấm vào ảnh xem, xem đi xem lại vẫn chưa hài lòng nên lại sửa sang tạo dáng rất lâu.
Chỉ cảm thấy bó hoa này rất đẹp.
Thời điểm Tống Kiến Chi nhận được tin nhắn trả lời của Minh Tự, trong album đã có hơn chục ảnh chụp bó hoa.
"Em thích là được rồi."
"Nhiệm vụ thứ hai là đăng ảnh Thất tịch."
Đăng ảnh?
Tống Kiến Chi rầm rì, nhưng Minh Tự tỷ tỷ lại nói rất nghiêm túc, không phải là muốn thấy mình thể hiện tình cảm.
Nhưng... .
truyện tiên hiệp hayNàng liếc nhìn bó hoa bên cạnh, hoa đẹp như vậy nên chia sẻ cho mọi người.
Tống Kiến Chi lục lọi trong đó, chọn ra một bức ảnh mình hài lòng nhất rồi đăng lên weibo.
Lo lắng lệnh cấm của hệ thống, chú thích của nàng tương đối hàm súc:
Tống Kiến Chi V: Kinh hỉ ngày thất tịch, tôi rất thích #trái tim [hình ảnh]
"Nhiệm vụ hoàn thành, có phần thưởng gì không?"
Sau khi gửi tin nhắn đi, Tống Kiến Chi bắt đầu tự hỏi chờ Minh Tự trở về sẽ tặng loại quà gì...
Minh Tự mở weibo xem việc hoàn thành nhiệm vụ của Tống Kiến Khi, thuận tiện bấm thích, còn dùng acc chính.
Cô cong môi đáp: "Có."
Thật sự có.
Đôi mắt Tống Kiến Chi híp lại, trong lòng dâng lên mong đợi.
Không để Tống Kiến Chi chờ lâu, nàng đã nhận được phần thưởng của nhiệm vụ thứ hai.
Minh Tự đăng một bài trên weibo, đó là một đoạn video, tối đen như mực, không nhìn rõ được gì.
Tống Kiến Chi cảm thấy nhất định là dành cho mình.
Nàng ôm con cá voi lớn trong tay, chờ mong mà nhấn vào.
Sau khi bấm vào, nàng mới phát hiện ra video này hẳn là quay ngược lại bầu trời vào ban đêm, các vì sao trên bầu trời mờ ảo, nhìn bên ngoài rất khó hiểu đó là gì.
Minh Tự ở ngoài camera, nhưng giọng hát của cô được ghi lại trong video, giọng nói của cô mát lạnh nhưng khi hát lại trầm thấp thong thả, lời bài hát thoát ra từ miệng cô, giống như một bài thơ tình.
Không nhanh không chậm, lộ ra tình ý sâu sắc.
Có rất nhiều người hỏi tên bài hát, trong lòng Tống Kiến Chi nhẹ nhàng trả lời:
"Bài ca tỏ tình."
Đó là bài hát nàng từng cho Minh Tự nghe.
Trái tim Tống Kiến Chi run rẩy kịch liệt, bị phân tình ý này làm cho mềm mại.
Nàng nghe video tới tới lui lui, luyến tiếc tắt đi, ngón tay không cẩn thận chạm vào màn hình mới thoát ra.
Sau khi thoát ra, nàng nhìn lên trên, nhận ra chú thích của video là:
"Ánh trăng là của tôi, không cho xem."
Thoạt nhìn giống như cô đang giải thích tại sao không có mặt trăng trong cảnh quay, nhưng- -
Tai Tống Kiến Chi đỏ lên, ôm mặt vùi đầu vào trong chăn bông mềm mại.
Nàng thực sự...
Thực sự-
Thực sự... rất thích Minh Tự a.
Tống Vãn vốn tưởng rằng Thất tịch không liên quan gì đến mình, rõ ràng là ngày lễ của tình nhân, vậy thì có liên quan gì đến cẩu độc thân?
Nhưng tôi không nghĩ tới thực sự có liên quan a!
Cp của nàng phát cẩu lương!!!
Tống Vãn hào hứng retweet lại video của Minh Tự và bài viết của Tống Kiến Chi, hét lên:
"Tại sao idol lại đột nhiên đăng bài vào ngày Thất tịch! Chị ấy còn thích weibo của Tống Tam a a a a tôi có một ý tưởng lớn mật!! Các chị em, hiện tại gia nhập Minh Tống Giáo còn kịp!"
Làn sóng này nói có sách mách có chứng, fan qua đường đều là vô tình bị cp tiểu tỷ tỷ hấp dẫn ánh mắt.
"Minh Tự hát thành như vậy sao có thể không phải là tình yêu!! Ngọt ngào quá awsl"
"Nếu không phải âm mưu của đoàn phim thì đó chính là tình yêu!! Người trong Không Tín Vô Duyên ra mặt giải thích một chút đi! Lại không giải thích tôi sẽ thực sự chèo cp a!"
"Bởi vì quá ngọt ngào nên tôi nghi ngờ đó là lăng xê bộ phim, idol của tôi không có khả năng yêu đương (la hét) Thần tiên tỷ tỷ cao lãnh của tôi đâu rồi ô ô ô?"
"Sau khi đi dạo trên weibo của hai người, nghe Minh Tự hát, hiện tại tôi chỉ muốn hỏi Minh Tống Giáo có còn nhận người không."
"Tống Kiến Chi chỉ chụp ảnh một chút mà thôi, Minh Tự chỉ tình cờ bấm thích mà thôi, lại vô tình ghi lại một đoạn ca khúc ngọt ngào mà thôi, mọi người đừng nghĩ nhiều #đầu chó."
....
Tống Kiến Chi không để ý đến những cái này, nàng nghiện làm nhiệm vụ nên rất hàm súc hỏi: "Em không ngại nhiệm vụ nhiều hay ít."
Minh Tự cười, nói: "Chị lại phiền toái đồng học Tống Tiểu Chi làm một nhiệm vụ khác."
"Là gì là gì?"
Minh Tự nói: "Em đến căn hộ của chị ở Cam Lâm Uyển, bên trong có kẹo chị mua cho em, em ăn hết kẹo sẽ nhận được quà."
Cô nói thêm: "Quà ở Cam Lâm Uyển, trước đó chị muốn chờ đến sinh nhật của em rồi mới tặng cho em, lần này vừa lúc dùng tới, hy vọng em sẽ thích."
Đây là loại nhiệm vụ gì vậy nga? Cư nhiên lại yêu cầu mình ăn đồ ngọt.
Minh Tự tỷ tỷ ngọt ngào đến mức làm nàng muốn ngất xĩu ô ô ô.
Tống Kiến Chi vốn là cư dân của Cam Lâm Uyển, cho nên tất nhiên nàng sẽ không bị chặn lại bên ngoài. Có lẽ Minh Tự cũng đã bàn giao, nhân viên bảo vệ đưa cho Tống Kiến Nhân chìa khóa dự phòng căn hộ của Minh Tự.
Tống Kiến Chi cẩn thận đối chiếu chỉ tìm thấy căn hộ theo địa chỉ, đứng ở dưới lần, nàng nhận ra tòa nhà này đối diện với mình, chỉ cách một con đường, số tầng cũng giống nhau.
Từ ban công liền có thể nhìn thấy lẫn nhau.
Tống Kiến Chi tiếp tục đi lên.
Thang máy đi tới tầng tương ứng, Cam Lâm Uyển là mỗi tầng có hai hộ gia đình, vừa ra khỏi thang máy, nàng ngẩng đầu nhìn số cửa phòng phải đi hướng nào.
Chỉ liếc mắt một cái, nàng đã nhìn thấy nữ nhân đang tựa vào cửa.
Ăn mặc giản dị, chân thon, đội mũ lưỡi trai, khi thấy có người đến liền ngẩng đầu lên.
Như nhìn thấy là nàng, cô đứng thẳng dậy, tháo khẩu trang ra, lộ ra khuôn mặt có chút mệt mỏi nhưng lại rất xinh đẹp.
"Surprise." Giọng nói của Minh Tự nhẹ nhàng.
Tống Kiến Chi dừng bước, trong lúc nhất thời muốn nói nhiều, nhưng lại không biết nên nói gì.
Nàng muốn hỏi, không phải chị lịch trình sao? Không phải nên ở hậu trường chuẩn bị ghi hình sao? Không phải vẫn chưa trở về được sao?
Nàng muốn nói, nàng thật thích hoa chị gửi, thật thích chị hát cho em nghe, càng thích --- kinh hỉ bất ngờ của chị.
Những điều này chắn ở trong cổ họng, tranh nhau thoát ra ngoài, nàng mấp máy môi mấy lần nhưng vẫn không thể thốt ra được một từ nào.
Minh Tự tiến lên vài bước, trong mắt tràn ngập ôn nhu.
"Không đi làm nhiệm vụ sao?"
Tống Kiến Chi đột nhiên nghĩ tới Minh Tự nhất định là cố ý, đầu tiên là cho mình ăn chút đồ ngọt để làm tê liệt mình, sau đó đột nhiên xuất hiện, dọa mình nhảy dựng.
Nhìn xem, bây giờ dọa nàng sợ tới mức không nói nên lời.
Thật muốn hung dữ với cô.
Trong lòng Tống Kiến Chi nghĩ như vậy, nhưng trên mặt lại không nhịn được mà cười rộ lên, môi nhếch lên, ánh mắt như hình lưỡi liềm, không thể ngăn được.
"Phải làm." Nàng liếc nhìn Minh Tự rồi quay đầu đi giống như ngượng ngùng, rất nhanh lại quay đầu lại nhìn cô, đôi mắt ngấn nước, giống như nước hồ dưới vầng trăng lưỡi liềm, gợn sóng ánh sáng.
Ý cười có tính lây lan, Minh Tự bị nàng cảm hóa mà ý cười trong mắt tràn ra, chạy đến khóe môi.
"Là chị chặn cửa, đã đồng ý cho em vào ăn đồ ngọt rồi mà?" cuối cùng Tống Kiến Chi ngừng cười, oán giận.
"Không sao, chị lấy kẹo cho em." Minh Tự xòe tay ra, quả nhiên có kẹo sữa.
Tống Kiến Chi đưa tay định đoạt lấy nhưng không thành công.
Minh Tự từ từ xé giấy gói kẹo, nhìn chằm chằm vào Tống Kiến Chi.
Sột soạt mấy tiếng, lớp vỏ kẹo bị ngón tay thon dài trắng nõn chậm rãi bóc ra, lộ ra lớp kẹo sữa trắng bên trong, thoang thoảng mùi thơm ngọt ngào của sữa.
Viên kẹo tròn trịa đáng yêu, Minh Tự đưa lên môi, đôi môi đỏ mọng nhẹ dán vào viên kẹo, đầu lưỡi câu kẹo vào trong miệng.
"Muốn làm nhiệm vụ không?"
"Ăn kẹo."