Lục Kiều Vi vẽ đến mười hai giờ, hôm sau nàng dậy cũng đã bảy giờ, vội vàng chạy đến công ty cũng trễ, hiện tại mọi người trong công ty đều đang chờ chê cười nàng, Lục Kiều Vi không muốn chật vật như vậy, dứt khoát đi ăn cơm, trang điểm tinh xảo nhất, thực hiện độ trễ đến cùng.
Văn phòng trước sau vẫn nghị luận nàng.
Lục Kiều Vi nhàn nhã đi tới đi lui trong văn phòng, Trịnh Tâm Ngữ vẽ bản thảo, nàng thì uống cà phê, Trịnh Tâm Ngữ gọi điện cho bộ phận chăm sóc khách hàng, nàng thì đắp mặt nạ. Đồng nghiệp chê cười nàng đều khó thoát khỏi sự tra tấn của nàng, bị nàng đi qua đi lại đến đau đầu.
Các người chê cười tôi, tôi cũng không để cho các người sống tốt.
Nhiếp Viễn Vân đứng ra bênh vực muội muội, chỉ trích nàng: "Lục Kiều Vi, cô có bệnh à, mọi người đều lấy năng lực làm việc, cô ghen ghét cái gì? Cô chán ghét ai?"
"Ghê tởm thứ đàn bà ba hoa như cô đấy." Lục Kiều Vi cười nói.
"Tiểu Vân, đừng tức giận Kiều Vi, gần đây cô ấy không có việc gì làm, tính khí thất thường cũng là chuyện bình thường, thông cảm thông cảm." Trịnh Tâm Ngữ giả vờ làm người tốt nói.
Lục Kiều Vi thừa nhận mắng Nhiếp Viễn Vân, nhưng ai nói nàng không có việc gì làm, Nhiếp Viễn Vân càng tức giận thì nàng càng chán ghét Nhiếp Viễn Vân. Lục Kiều Vi đi tới đi lui không nói, còn đến phòng trà lấy đồ ăn vặt, Nhiếp Viễn Vân là người ở gần nàng nhất, tai đều sắp nổ tung.
Giữa trưa trưởng phòng La tới kiểm tra, sắc mặt nghiêm túc nói: "Kiều Vi, cô quá mức rồi a, đồng nghiệp trong văn phòng đều bị cô ảnh hưởng rồi."
Lục Kiều Vi không hề thay đổi sắc mặt, "Đúng vậy, công việc của tôi đều đã giao cho bọn họ, lương của bọn họ ít nhất cũng tăng gấp đôi, bọn họ nên cảm ơn tôi mới đúng."
Trưởng phòng La cũng nghẹn lời.
Lục Kiều Vi ngây thơ chớp mắt, "Không phải ngài đã tự mình sắp xếp thời gian nghỉ kết hôn rồi chuyển giao công việc của tôi đi rồi sao? Tôi là đang tận hưởng kỳ nghỉ của mình nha."
Trưởng phòng La nghẹn một lúc rồi mới nói: “Tôi cho cô hai ngày nghỉ, cô trở về chuẩn bị cho công việc của DMD đi.”
"Được, cảm ơn trưởng phòng." Lục Kiều Vi không khách khí rời đi, cầm túi xách ra khỏi văn phòng, đi đến cửa liền nghe được Nhiếp Viễn Vân hừ một tiếng.
Nhiếp Viễn Vân nhỏ giọng nói với Trịnh Tâm Ngữ: “Cô ta thật sự dám đi, không sợ đi rồi liền không thể quay lại sao.”
Một đồng nghiệp khác phụ họa lên: “Đúng vậy, cô ta không biết xấu hổ còn khi dễ Tâm Ngữ, đủ vô liêm sỉ.”
Lục Kiều Vi đi tới cửa quay người lại, đứng ở trước mặt bọn họ, hơi cúi người, từ trên cao nhìn xuống hét lên: "Trưởng phòng La, tôi muốn xin nghỉ hằng năm!"
Khi nàng rời đi, các đồng nghiệp trong văn phòng muốn tổ chức “tiệc chia tay” cho nàng, nhưng Thẩm Như Ý đã đuổi theo đến tận cửa công ty khuyên nàng: “Vi Vi, cô đừng bốc đồng, tôi luôn cảm thấy trưởng phòng La đang có ý đồ lớn để gây sự với cô, nếu không thì chờ giám đốc Khúc trở về lại nói.”
Buổi trưa, dưới cái nắng như thiêu đốt, Lục Kiều Vi vội vàng bước đi, trán lấm tấm một tầng mồ hôi mỏng, nàng xua tay quạt gió: “Cho dù tôi có cúi đầu, bọn họ cũng sẽ nhằm vào tôi, hơn nữa cô thực sự cho rằng trưởng phòng La muốn làm gì tôi sao? Nghĩ lại xem, ông ta sẽ được thăng chức ở đâu, ông ta chắc chắn đang thèm muốn vị trí giám đốc của Thanh Trúc, Thanh Trúc bình thường chăm sóc tôi, tôi nhất định sẽ giúp cậu ấy bảo vệ vị trí, yên tâm đi."
Nói xong, nàng lại nói: "Thật ra tôi lo lắng cô, bình thường bọn họ thích bắt nạt cô, bây giờ cô lại thân cận với tôi, khi tôi đi rồi, không biết bọn họ sẽ nhằm vào cô như thế nào."
Thẩm Như Ý nhéo ngón tay, như đang do dự điều gì đó, Lục Kiều Vi xoay người đi vài bước thì cô hét lên: “Kiều Vi, công ty có động tĩnh gì tôi sẽ nhắn tin cho cô ngay, cô nhớ đọc kỹ đó."
Mối quan hệ giữa Lục Kiều Vi và Thẩm Như Ý kỳ thực cũng không tốt lắm, nguyên nhân chính là nàng không thích tính cách của Thẩm Như Ý, Thẩm Như Ý quá yếu đuối, dù ở nơi nào cũng là nhân vật bị người sử dụng bưng trà đưa nước. Về phần nàng, nàng không thể chịu thiệt, miệng không tha người, cho nên màng không thể hiểu được Thẩm Như Ý.
Nói đến tình bạn, lúc Nhiếp Viễn Vân bắt nạt Thẩm Như Ý, nàng đã nói giúp Thẩm Như Ý vài câu, lần này Thẩm Như Ý đã có thể nhảy ra khỏi vòng luẩn quẩn hèn nhát, lựa chọn đứng về phía nàng là điều khó có được, Lục Kiều Vi nhớ ân tình này.
Nàng nói lời cảm ơn với Thẩm Như Ý.
...
Với kỳ nghỉ hai ngày cộng thêm nghỉ hằng năm mà trưởng phòng La đưa ra, Lục Kiều Vi có thể nghỉ ngơi ở nhàmột tuần, nhưng phải đến cuối tháng nàng mới trở lại công ty.
Lục Kiều Vi không có thời gian đi đoán xem trưởng phòng La và Trịnh Tâm Ngữ định làm gì, nàng tập trung toàn bộ sức lực vào phác thảo của DMD.
Thiết kế chú trọng đến cảm hứng, nàng dành hai ngày để hoàn thiện bản thảo và điều chỉnh các chi tiết, ra ngoài một ngày rồi trở về xem lại bản thảo.
Lần này nàng không báo cáo với trưởng phòng La nên nhờ Khúc Thanh Trúc giúp nàng tìm địa chỉ email của người phụ trách DMD, sau đó đóng gói, gửi phác thảo.
Thuận tiện nàng tự viết sơ yếu lý lịch của mình, sau đó lưu loát bày tỏ yêu thích của mình đối với công ty DMD.
Cuối cùng là chờ đợi câu trả lời từ đối tác kén chọn nhất trong tin đồn.
Đối phương vẫn chưa trả lời email, Lục Kiều Vi lo lắng liền gọi điện cho bạn tốt, Khúc Thanh Trúc trấn an nàng: "Người phụ trách DMD rất bận, bọn họ sẽ tham gia buổi triển lãm trang sức ở Beria mùa tới, mình nghe nói thời gian sớm nhất là chờ ba ngày làm việc, mình mua cho cậu một bộ phim, cậu đi xem trước đi.”
Cứ chờ như vậy cũng không thành vấn đề, một người an tĩnh rất dễ suy nghĩ lung tung, ngoài mặt nàng không quá để ý nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng.
Cách đây một thời gian, nàng chuẩn bị kết hôn, dùng toàn bộ số tiền có trong tay để trả khoản đặt cọc với Lạc Nhất Ngôn, sau này nàng và Lạc Nhất Ngôn nhất định sẽ ra tòa, nếu không tìm được việc làm để hồi máu thì kinh tế đình trệ là điều khó tránh khỏi.
Bộ phim đang đến đoạn cao trào, điện thoại kêu ting ting, hộp thư nhắc có email mới, Lục Kiều Vi nóng lòng muốn xem diễn biến tiếp theo, kích động chạy đi lấy điện thoại.
File đính kèm gửi đi bị gửi trả lại không chút lưu tình, hình ảnh đầy vạch đỏ thể hiện rõ không hài lòng của đối tác đối với bản thảo thiết kế, còn đối tác kén chọn đến mức không buồn nói một lời.
Lục Kiều Vi chưa bao giờ cúi đầu trước bất kỳ ai.
Nàng tiếp tục thay đổi và gửi email, đối tác tiếp tục gửi trả lại không thương tiếc, tới tới lui lui, toàn bộ quá trình không trao đổi một lời nào, sửa lại hơn 50 lần.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Kiều Vi không thể chịu đựng được nữa liền gõ gõ, hỏi: [Xin chào Drill tiểu thư, tôi có thể thêm thông tin liên lạc của ngài, nói chi tiết về các bộ phận của chiếc nhẫn không? Tôi đã sửa nơi này nhiều lần nhưng lại không đáp ứng được yêu cầu của ngài, tôi thực sự sợ làm lãng phí thời gian của ngài]
Nghề thiết kế cũng giống như nghề lập trình viên, làm việc đến khuya, vẽ đến hói đầu, có đôi khi đối tác không hài lòng, họ gửi về đều vẽ lại, nhưng đây là lần đầu tiên nàng gặp người kén chọn như Drill, sửa chi tiết hơn 50 lần.
Trong miệng ngậm bánh mì, Lục Kiều Vi thầm nghĩ, ít nhất người phụ trách cũng không phủ nhận thiết kế của nàng, nếu không nàng đều phải ấn huyệt nhân trung.
Người phụ trách nói cẩn thận nói: [Bản phác thảo]
Phần hoa của chiếc nhẫn lại được khoanh tròn, thiết kế ở đây vốn là hai "cơ thể nữ nhân" bao quanh, Lục Kiều Vi sợ quá ủy mị bị hạn chế tiêu thụ, cho nên đã thay phần đầu bằng hoa văn khoét rỗng.
Lục Kiều Vi: [Bản phác thảo gốc có thể không phù hợp với ngài]
Người phụ trách: [Tôi không xứng đáng có được sao?]
Sao có thể? Ai dám nói đối tác không xứng đáng.
Nhất định là đối tác đang chế nhạo nàng không biết điều.
Lục Kiều Vi: [Ngài rất xứng đáng, tôi sẽ đưa bản phác thảo cho ngài ngay]
Lục Kiều Vi nhéo mũi, buổi tối mấy ngày nay làm sao vậy, càng ngày càng thú vị, nói về bản phác thảo gốc thì đó là bảo phác thảo nàng đào ra từ nội tâm, tư thế sâu xa làm người cảm thấy thẹn, tên gọi tắt là --- 69.
Một giây, hai giây... mười phút, người phụ trách không trả lời.
Dù chỉ là một bản phác thảo đơn giản cũng sẽ khiến người khiếp sợ.
Lục Kiều Vi: [Bản phác thảo này là tôi tìm được cảm hứng từ một bộ phim nào đó, giữa nữ nhân và nữ nhân cũng có thể có tình yêu mãnh liệt, ngài có thể dùng đôi mắt đã thoát khỏi thế tục để nhìn phác phác thảo này, đừng quá chú trọng vào thân thể của hai nữ nhân]
Mùa hè tháng 8 nóng nực, hơi nóng tích tụ ban ngày tích cóp vào ban đêm, môi Lục Kiều Vi khô nứt, nàng rót một cốc nước, khi trở về, mặt không cảm xúc nhìn màn hình máy tính màu trắng, sau đó gõ ra mấy câu cầu vồng.
[Đối với người ưu tú như ngài, nhất định là có kiến thức rộng rãi. Biết còn nhiều hơn tôi, tôi đã tự biến mình thành kẻ ngốc trước mặt ngài, rất mong ngài chỉ điểm]
[Ý kiến quý báu của ngài là động lực của tôi]
[DMD có một quản lý ưu tú như ngài, thật sự là...]
Nên lên Baidu tìm thêm từ gì đó cho thích hợp.
Lúc này giao diện nhấp nháy, có email mới đến.
Lục Kiều Vi lại mở tập tin đính kèm ra, mặt nàng liền đỏ bừng.
Những bản phác thảo được gửi lại đều là đối tác vẽ và tô màu.
Hai cơ thể giao triền đã được điều chỉnh từ biểu cảm cho tới động tác.
Mái tóc dài mềm mại xõa xuống vai như một tấm màn che mưa, eo chìm vào trong giường, hai tay chống lên, đôi chân thon co lại giẫm lên lớp nhung mềm mịn.
Trên má hồng hào, cánh môi hơi hé ra.
Người kia bị ôm nằm nghiêng, môi khẽ chạm vào chân. Giống như một viên kim cương màu hồng lấp lánh, tỏa ra ánh sáng mê người.
Đối tượng chỉ tô màu người bên dưới.
Người phụ trách: [Sau khi làm xong thì gửi cho tôi biểu cảm còn lại, chú trọng đến chi tiết, được chứ?]
Trong lúc nhất thời, Lục Kiều Vi không thể phân biệt được mình đang nói về hình ảnh hay đang nói về bản thiết kế trang sức có giá trị 7 con số, Lục Kiều Vi uống vài ngụm nước, nở một nụ cười đáng yêu, gõ lại.
Lục Kiều Vi: [Được a, tôi vẽ cái này siêu chuyên nghiệp, ngài chờ một chút]
Người phụ trách: [Yêu cầu của tôi có quá mức không?]
Lục Kiều Vi: [Ai nói, tôi sẽ làm cá mập cắn chết người đó!!!]
Lục Kiều Vi: [Là những thiết kế sư đó không hiểu được thẩm mỹ của ngài! Tôi thấy ý kiến của ngài rất hay, chẳng hạn như hai tư thế khó này, không ai có thể nghĩ ra được! Ngài thấy được hẳn là rất có kinh nghiệm!]
Người phụ trách: [Cô thật thú vị, tôi đánh giá cao cô]
Lục Kiều Vi muốn rớt nước mắt, nếu ngài thực sự coi trọng tôi, đại nhân ngài rộng lượng mau cho bản thảo của tôi thông qua đi, đừng đến mức để tôi nửa đêm nửa hôm sửa lại phác thảo cho ngài.
Có hàng trăm email qua lại trong hộp thư, Lục Kiều Vi giống như đang quay trở lại thời đại chai trôi, phải dùng lưới đánh cá vớt lên mới trả lời tin nhắn được.
Lục Kiều Vi: [Cảm ơn ngài đã nâng đỡ]
Người phụ trách: [Cố lên]
Đêm càng sâu thì loại bản thảo này vẽ càng đẹp, Lục Kiều Vi tiếp tục vẽ, trí nhớ của nàng lại quay về ngày nàng đến nhà Văn Cẩn Ngôn, trên đường nàng tắm rửa thay quần áo và quần lót sạch sẽ.
Văn Cẩn Ngôn có dáng người cân đối, bộ ngực đầy đặn, thích nghiêng người sang một bên, khi nhìn người đôi mắt rất ôn hòa, nhưng trong con ngươi khác màu lại có hình ảnh phản chiếu rõ rệt, vào nửa đêm rực rỡ như pháo hoa, cô luôn giam cầm Lục Kiều Vi, nắm thế thượng phong...
Mẹ nó, cơ thể của tiểu tam thật sự quá nóng bỏng.
Lục Kiều Vi mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế khi sửa bản thảo, nàng tiếp tục sửa cho đến tám giờ sáng hôm sau, lần này nàng chơi tiểu tâm cơ, nàng sửa lại một chút, trên mười ngón tay đan vào nhau có chiếc nhẫn mới mà nàng thiết kế.
Lục Kiều Vi: [Ngài xem như vậy có ổn không?]
Nội tâm: Nếu sửa lại lần nữa, tôi sẽ đột quỵ mà chết, tha cho tôi đi!
Ngày cuối cùng.
Lục Kiều Vi nấu ăn, tắm rửa, dùng máy tính xem một bộ phim Hồng Kông rất có cảm giác niên đại. Tác phẩm đầu tay của Từ Khắc là <Thanh xà>, ở Tử Trúc Lâm dưới chân núi Thanh Thành có Thanh Xà và Bạch Xà đang tắm trong bể tắm đầy hơi nước, Hứa Tiên đột nhiên xông vào, Thanh Xà trượt eo, trốn sau lưng Bạch Xà.
Trước kia nàng đã xem qua, xem con người sắt đá Pháp Hải và Thanh Xà tán tỉnh nhau, khi xem lại, trong đầu nàng lại có một suy nghĩ: Chết tiệt, chẳng phải thời kỳ động dục của Thanh Xà rất dâm đãng sao? Thanh Xà mau đẩy ngã tỷ tỷ đi!
Nàng xoa xoa mũi.
Cuối phim, Bạch Xà chết, Thanh Xà biến mất trong nước, Lục Kiều Vi rơi hai giọt nước mắt, đi kiểm tra hộp thư lần nữa, người phụ trách đã hồi âm.
Người phụ trách: [Tôi rất mong được gặp cô, Lục Kiều Vi], theo sau là biểu tượng cảm xúc đang cười.
A a a!
Lục Kiều Vi gõ: [Tôi cũng vậy!]
Một khắc đó, mọi hà khắc của đối tác đều biến thành ôn nhu chí mạng!
Ngay cả sau khi ngủ năm tiếng, quầng thâm dưới mắt nàng đã biến mất, Lục Kiều Vi cũng không cảm thấy mệt mỏi mà còn tràn đầy năng lượng.
Cùng ngày, nàng trang điểm nhẹ, xách túi nhỏ, mặc váy ngắn lộ vai màu đen, đi giày cao gót, rất thời thượng mà đến công ty.
Các đồng nghiệp nhìn thấy nàng đều sợ ngây người, nghị luận còn sôi nổi hơn trước, Nhiếp Viễn Vân gần như muốn lấy loa hét vào tai nàng, nói rằng bộ phận nhân sự đã đưa ra thông báo rằng người có thành tích thấp nhất sẽ bị sa thải.
Lục Kiều Vi ngồi xuống, Thẩm Như Ý đi tới nói với nàng là mấy ngày trước bộ phận nhân sự đã gửi tin nhắn sa thải, nàng ấy cũng gửi mấy tin nhắn nhưng Lục Kiều Vi không trả lời.
Tuần này Lục Kiều Vi đang chơi trò chai trôi với người phụ trách, ánh mắt đều dán chặt vào email, không có thời gian đăng nhập WeChat.
Trò chuyện vài câu, trưởng phòng La từ văn phòng chắp tay sau lưng đi tới, nói: "Kiều Vi, đến văn phòng tôi, tôi có chuyện muốn nói với cô."
Lục Kiều Vi xách túi đi theo hắn, khi trưởng phòng La liên tiếp thở dài, nàng liền lấy thư mời DMD từ trong túi ra, ném lên bàn.
"Cảm ơn trưởng phòng, tôi đã hoàn thành bản thiết kế của DMD rồi."
"Ai nha, Kiều Vi, công ty sắp sa thải nhân viên, tôi vừa nhận được... cái gì? Cô đã hoàn thành thiết kế của DMD rồi sao?" Trưởng phòng La nghi hoặc mà nhìn nàng, lại không dám tin cầm thư mời lên xem. Mặc dù thư mời được in ra từ thư điện tử, nhưng con dấu chính thức của DMD sẽ không gạt người.
Sắc mặt trưởng phòng La tái nhợt như gan lợn, "Sao cô lại trực tiếp qua mặt tôi mà tìm người phụ trách? Cô có biết đây là tình huống gì không? Đây coi như là đi làm thêm! Công ty sẽ truy cứu trách nhiệm pháp lý của cô."
"Tôi đã hỏi qua giám đốc rồi, ngài không tin thì đi hỏi giám đốc Khúc đi, a, đúng rồi, ngày mốt cô ấy sẽ trở lại công ty." Lục Kiều Vi chớp mắt nhìn thông báo sa thải mà trưởng phòng La ấn định, "Là thông báo sa thải à, để tôi xem là ai, có cần tôi giúp ngài thông báo ai sẽ bị sa thải không?"
Đã bắt được thiết kế của DMD, Lục Kiều Vi là người có thành tích cao nhất.
Vài phút sau, Lục Kiều Vi ra khỏi văn phòng, cầm theo thông báo sa thải mà trưởng phòng La đưa ra, mọi người đều trợn tròn mắt, nghi hoặc nhìn nàng.
Làm sao vậy? Tại sao Lục Kiều Vi không có chút sợ hãi mà còn vui vẻ đắc ý như vậy? Sẽ không tức giận đến hỏng não đấy chứ?
Chỉ thấy Lục Kiều Vi đi đến trước mặt Nhiếp Viễn Vân vẫn đang uống cà phê, dùng ngón tay gõ nhẹ vào bàn của cô ta, "Thật ngại quá, cô đã bị sa thải, aiz, đáng thương thật, cô còn không biết thành tích của mình ở hạng cuối cùng... Cô có muốn tôi mở tiệc chia tay cho cô không? Sẽ nấu cho cô một nồi lưỡi gà đầu vịt luôn."
Sau khi thưởng thức khuôn mặt sặc sỡ cùng đôi mắt kinh ngạc sắp khóc của Nhiếp Viễn Vân, nàng lại quay đầu nhìn về phía Trịnh Tâm Ngữ, "Ai nha, Tâm Ngữ, cô mau an ủi bạn tốt của cô đi, cô ấy sắp khóc rồi, thật đáng thương nga~"
Lục Kiều Vi hất tóc dài, thầm nghĩ: Mình thật là kiêu ngạo mà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT