Hôm qua nàng ra khỏi nhà Văn Cẩn Ngôn thì trời đã tối, quần lót cũng cùng màu nên khó tránh khỏi chuyện mặc nhầm.
Nàng ấn giữa lông mày, còn chưa kịp trả lời tin nhắn chứ đừng nói đến việc trở về thay, điện thoại của nàng vang lên vài tiếng, nhắc nhở nàng đã đến giờ vào công ty.
Lục Kiều Vi bước lên quẹt thẻ, đẩy cửa văn phòng ra, nhìn thấy một nhóm đồng nghiệp đang thảo luận, khi nhìn thấy nàng liền nhanh chóng giải tán.
Lục Kiều Vi không có thời gian làm khó, nàng đến pháp vụ để lấy hợp đồng rồi gọi cho đối tác để quyết định thời gian ký hợp đồng.
Đối tác nghe được lời nói của nàng liền sửng sốt, nói: "Không phải công ty của cô nói cô xin nghỉ kết hôn, giao công việc cho đồng nghiệp khác sao? Hôm qua tôi đã cử người đến thương lượng rồi."
Lục Kiều Vi ngơ ngẩn, bỗng nhiên nhớ đến vừa rồi mấy đồng nghiệp đang nói đến chuyện gì, còn nhóm công việc bị oanh tạc ngày hôm qua, nàng lập tức nhớ tới chuyện gì đang xảy ra.
Nàng cố gắng duy trì nụ cười, nhẹ nhàng nói: "Vậy ngài đã ký hợp đồng chưa? Bên tôi chuẩn bị xong liền cho ngài ký."
Đối tác bên kia nói đã ký rồi, còn nói đồng nghiệp mới họ Trịnh.
Lục Kiều Vi sắp nổ tung.
Hợp đồng mà nàng theo đuổi hai tháng đã mất, sáng hôm qua còn bị ban giám đốc dắt đi lòng vòng, kêu nàng sửa lại bản thảo và thay đổi quy định trong hợp đồng.
Lục Kiều Vi ném hợp đồng lên bàn.
Một nhóm người đang bàn tán sau lưng bị nàng làm cho hoảng sợ, ngẩng đầu lên nhìn nàng, không cẩn thận đầu trán chạm vào nhau.
"Chỉ là một cái hợp đồng mà thôi, có cần tức giận như vậy không?" Một nữ đồng nghiệp bất mãn nói.
"Thế nào, Nhiếp Viễn Vân cô hôm nay lo tôi không bị chó cắn sao?" Lục Kiều Vi đặt túi lên bàn, "Thích làm đàn bà ba hoa thế à?"
Nhiếp Viễn Vân giật giật khóe môi, không dám trả lời, cho dù Lục Kiều Vi bị nhằm vào thì hổ cũng vẫn là hổ.
Chỉ có nữ nhân ngồi góc đối diện ngẩng đầu cười nói: "Bọn họ đang nói chuyện trong nhóm công việc ngày hôm qua, Kiều Vi, hôm qua cô không đọc tin nhắn trong nhóm sao?"
Lục Kiều Vi vừa mới nghe ở cửa, cơ bản biết là chuyện gì, Trịnh Tâm Ngữ không những đoạt lấy hợp đồng của nàng mà còn nói nhảm trong nhóm.
Trong lòng nàng rất khó chịu, "Đều là hồ ly tinh ngàn năm còn chơi tôi sao, Trịnh Tâm Ngữ, chắc là hai ngày nay hầu hạ giám đốc mệt lắm phải không?"
Sắc mặt của Trịnh Tâm Ngữ thay đổi, sau đó lại mỉm cười, "Tôi không hiểu cô đang nói gì, bất quá tôi có thể thông cảm cho cô, dù sao cô cũng đã vất vả lâu như vậy rồi."
Lục Kiều Vi kéo ghế ngồi xuống, tự xây dựng tâm lý cho mình, lấy bánh mì trong ngăn kéo ra ăn, nhìn chằm chằm thời gian đang thay đổi ở góc dưới bên phải của máy tính.
"Kiều Vi, chúng ta làm trong lĩnh vực thiết kế này chính là dựa vào thực lực nói chuyện, người phụ trách Châu Lộc thích thiết kế của tôi hơn nên mới đưa hợp đồng cho tôi, à, đúng rồi, anh ta còn nói sau này cô đừng quan tâm đến dự án này nữa." Trịnh Tâm Ngữ đi tới, khoe vào tai nàng.
Một nhóm người dùng ánh mắt ăn dưa mà nhìn hai người, chờ mong hai người nhanh chóng đánh nhau.
Đợi hồi lâu cũng không thấy Lục Kiều Vi có động tĩnh gì, Trịnh Tâm Ngữ lại giả vờ làm người tốt, "Được rồi, mọi người đừng nghị luận chuyện này nữa, chờ hoàn tất hợp đồng tôi sẽ đãi mọi người ăn lẩu, Vi Vi nhất định phải tới nha."
Châu Lộc là hợp đồng lớn mới nhất của Lục Kiêu Vi, nàng đã bỏ ra rất nhiều công sức để có được, tiền thưởng ít nhất là 2 vạn, Trịnh Tâm Ngữ chỉ tốn một bữa lẩu là xong việc, thật đúng là hào phóng.
Lục Kiều Vi cũng không vội mắng cô ta, lại càng lười phản ứng những chuyện vớ vẩn đó, nàng mở máy tính làm việc, kiểm tra nhật ký tháo tác nhiệm vụ gần đây.
Bên trong không có hồ sơ nào bị sao chép.
Trịnh Tâm Ngữ vẫn luôn cười, cứ mặc cô ta tự coi chính mình là người lương thiện, nhưng vẻ đắc ý trên mặt lại không áp xuống được, có một loại tự vị trà xanh.
Lục Kiều Vi đặt chuột xuống, gõ lên bàn của đồng nghiệp bên cạnh, "Không phải cô định giao văn kiện cho trưởng phòng La sao? Tôi đưa giúp cô."
"Được." Thẩm Như Ý có quan hệ rất tốt với nàng, biết cô muốn tìm trưởng phòng làm gì, hạ giọng nhắc nhở: "Cô đừng ép buộc bản thân, hai ngày nay trưởng phòng rất đắc ý, tôi nghe nói sắp được thăng chức."
"Yên tâm đi, tôi có chừng mực."
Văn phòng của trưởng phòng đối diện với phòng thiết kế, cách một lối đi, Lục Kiều Vi vuốt phẳng góc văn kiện, nhìn trưởng phòng La đi vào, nàng cũng đi theo phía sau đẩy cửa.
Trưởng phòng La mặc tây trang, đắm chìm trong niềm vui sắp được thăng chức, hắn xịt keo vuốt tóc vuốt ngược lên, nhìn nhân mà dạng cẩu.
Hắn chậm rãi ngồi lên chiếc ghế xoay, bắt chéo chân rồi hỏi: "Kiều Vi, tôi đã phê duyệt giấy xin nghỉ phép kết hôn của cô rồi, cũng đã chuyển giao công việc dưới tay cô cho đồng nghiệp khác, cô phải nghỉ ngơi thật tốt, trở thành cô dâu đẹp nhất."
Lục Kiều Vi giơ ngón tay đã tháo nhẫn cưới ra, cười nói: "Hôn nhân không quan trọng bằng công việc, tôi sẽ không kết hôn."
Nàng đặt văn kiện lên bàn, giọng nói đều đều: "Trả hợp đồng lại cho tôi, tôi đã làm xong, đối tác bên kia cũng gật đầu rồi."
Trưởng phòng La bị câu trước làm cho giật mình, "Vi Vi a, không đùa được đâu, nào có đạo lý đã định hôn lại nói không kết hôn."
"Đúng vậy, bản phác thảo đều đã xong, cũng không có đạo lý đã đến bước cuối cùng lại chuyển giao cho người khác. Trưởng phòng, trả hợp đồng lại cho tôi."
Trưởng phòng La chắp ngón tay, vẻ mặt khó xử, "Việc này không phải tôi quyết định, là đối tác yêu cầu. Thiết kế của Trịnh Tâm Ngữ tốt hơn của cô, công ty chỉ có thể chọn Trịnh Tâm Ngữ, nơi làm việc là nơi tàn khốc như vậy đấy."
"Vậy anh cho tôi xem qua thiết kế của Trịnh Tâm Ngữ đi, ít nhất cũng cho tôi biết mình kém ở chỗ nào, này chỉ còn một bước đã bị đối tác đá, tôi không phục."
Trưởng phòng La lắc đầu, "Này không được, đây là cơ mật của khách hàng, hẳn là cô biết rõ yêu cầu của đối tác hơn tôi."
Nếu không có cuộc điện thoại vừa rồi với đối tác, Lục Kiều Vi đã tin vào lời nói dối của hắn.
Trình độ thiết kế của Lục Kiều Vi thế nào, Lục Kiều Vi nàng có thành tích tốt nhất mỗi tháng, nàng thực sự không tin thiết kế của Trịnh Tâm Ngữ có thể so sánh với nàng.
"Như vầy đi, tôi sẽ cho một hợp đồng khác, nếu cô hoàn thành hợp đồng này, thành tích và tiền thưởng của cô sẽ tăng gấp đôi, thậm chí cô còn có thể trở thành nhà thiết kế chính." Trưởng phòng La lấy ra một văn kiện từ ngăn kéo, đặt ở trên đó, phong bì nhựa màu xanh có đóng dấu ba chữ cái mạ vàng.
"Hợp đồng của DMD, là hợp đồng lớn, nếu cô có thể bắt được hợp đồng này thì trong tháng sau ít nhất là con số này." Trưởng phòng La duỗi ra năm ngón tay, "Tôi rất tốt với cô phải không, chúng ta không thể vì chuyện nhỏ mà xé mặt nhau phải không?"
DMD là một thương hiệu xa xỉ nổi tiếng quốc tế, chủ yếu sản xuất trang sức, họ có nhà thiết kế riêng, mỗi sản phẩm họ thiết kế đều là hàng chất lượng cao.
Cách đây một thời gian, DMD bất ngờ tuyên bố sẽ thuê thiết kế bên ngoài, rất nhiều công ty thiết kế sôi nổi bắt lấy cành ô liu, công ty của nàng cũng không ngoại lệ. Chỉ là hợp tác với DMD không dễ dàng, nghe nói người phụ trách phía trên rất hà khắc, cơ hồ tới trình độ biến thái.
Trưởng phòng La đưa hợp đồng cho nàng, nói dễ nghe là cho nàng một cơ hội, thực tế là coi nàng như vật tế thần, đến lúc công ty khiển trách thì hắn sẽ nói nhà thiết kế dưới quyền không giỏi, còn chính mình lại vỗ mông thăng chức.
Lục Kiều Vi cầm lấy hợp đồng, xoay người rời đi.
Ngược lại, trưởng phòng La há mồm thở ra một hơi gió lạnh, lạnh giọng nói: "Tất cả đều vì lợi ích của cô thôi."
Lục Kiều Vi đi tới cửa, quay đầu nhìn hắn rồi đóng cửa văn phòng lại: "Vậy tôi cảm ơn trưởng phòng La trước."
Một đám người trực chờ ở cửa văn phòng, đợi Lục Kiều Vi trừng một cái mới tản ra.
Trịnh Tâm Ngữ nhàn nhã cầm hợp đồng, lắc lư đến bên cạnh Lục Kiều Vi, nói: "Kiều Vi, đưa cho tôi một bản sao thông tin khách hàng mà cô đã làm trước đó đi, tôi muốn đến văn phòng trưởng phòng hỏi."
"Thật ngại quá, vừa rồi trưởng phòng La nói đối tác không thích thiết kế của tôi, cho nên tôi đã ném hết tài liệu vào máy nghiền giấy rồi." Lục Kiều Vi đá cái thùng rác dưới chân ra, "Đây, cô có thể tự mình xem."
Trịnh Tâm Ngữ mím môi, quay đầu muốn đi văn phòng trưởng phòng cáo trạng, Lục Kiều Vi ngẩng đầu kêu: "Đúng rồi, cô có thể hỏi trưởng phòng, ông ta có tất cả bản sao lưu dữ liệu, dù sao cô muốn cái gì ông ta cũng sẽ cho cô mà~"
Cánh cửa bị Trịnh Tâm Ngữ đóng sầm lại.
...
Giờ nghỉ trưa, mọi người đến căng tin ăn cơm, Lục Kiều Vi đến cửa hàng quần áo gần công ty mua quần lót mới.
Lần đầu tiên nàng có một loại cảm giác mặc quần lót là điều hạnh phúc nhất trên đời.
Đặc biệt là mặc quần lót của riêng mình.
Sáng nay Văn Cẩn Ngôn không nhắn tin cũng còn tốt, nhưng sau khi nhắn tin làm nàng đứng ngồi không yên, hoảng hốt cả buổi sáng.
Lục Kiều Vi gói quần lót màu đen kia vào túi rồi cho vào túi xách, sau đó đến bồn rửa mặt bổ trang, thuận tiện gọi điện cho bạn tốt của mình, kể cho cô ấy nghe chuyện ở công ty.
"Mẹ nó, mình mới bị điều đi có một tuần thôi mà đám chó đó dám bắt nạt cậu như vậy sao?" Khúc Thanh Trúc vừa đi vừa mắng, cửa đóng sầm lại một tiếng lớn, "Con mẹ nó dám lén lấy thiết kế của cậu đưa cho Trịnh Tâm Ngữ sao? Đợi mình trở về xem có lột da bọn họ không!"
"Bọn họ dùng chiêu điệu hổ ly sơn, tới khi cậu trở về thì Trịnh Tâm Ngữ đã trở thành nhà thiết kế chính dựa trên thiết kế của mình. Trưởng phòng La đẩy nồi cho mình, sau đó cũng được thăng chức."
Khúc Thanh Trúc liên tiếp mắng hai câu thô tục: "Mẹ nó, tuyệt đối không thể bỏ qua chuyện này được."
Lục Kiều Vi cười lớn, lấy nước vỗ nhẹ lên mặt, nói: "Đương nhiên rồi, cậu cho rằng mình sẽ phải chịu loại tổn thất này sao? Mình có chịu thiệt bao giờ chưa?"
Nói xong, nơi nào đó của nàng lại nóng bừng lên.
Chết tiệt, không phải đã thay quần lót rồi sao?
Khúc Thanh Trúc cười lớn: "Vậy cậu định làm gì?"
"Đến lúc đó cậu xem kịch là được rồi." Lục Kiều Vi lấy hộp mỹ phẩm ra che dấu hôn trên cổ, "Cái gã họ La đó đưa cho mình một bản yêu cầu biến thái của đối tác, thông tin khách hàng và thông tin thiết kế đều đưa cho mình, cậu xem có thể giúp mình tìm thông tin của DMD không."
"Lát nữa mình sẽ liên lạc với đồng nghiệp phụ trách DMD." Khúc Thanh Trúc dừng một chút lại nói: "Đúng rồi, hôm nay tên khốn Lạc Nhất Ngôn kia gọi cho mình, cậu ngả bài với hắn rồi sao? Anh ta giống như mất trí rồi, mắc gì cứ luôn hỏi có phải cậu đã ngủ với người khác hay không?"
Lục Kiều Vi trả lời "Không có ngủ", chưa kịp nói hai chữ "cưỡng gian" thì Khúc Thanh Trúc đã ngắt lời, tiếp tục mắng: "Anh ta thật đê tiện mà, còn vu khống cậu như vậy, cậu đã đi gặp tiểu tam chưa?"
Nói chuyện này không tốt lắm.
Lục Kiều Vi ừ có lệ hai lần.
"Hôm qua mình đã gặp cô ấy rồi."
"Thế nào thế nào? Hai người có đánh nhau không?"
Lục Kiều Vi nghĩ tới hôm qua mình bị người đẩy lên giường, mắt rưng rưng thở hổn hển, hàm hồ gật gật đầu.
"Vậy cậu thắng không? Có đánh cô ta đến chảy nước mắt không? Cầu xin tha thứ không?"
Lục Kiều Vi ậm ừ, dù sao nàng cũng rơi nước mắt xin tha... cũng không thể trách nàng, rất sảng khoái.
Da đầu tê dại, môi cắn chặt, thân thể còn giữ lại dư vị, hồi tưởng vẫn còn cảm giác ngứa ran.
Tình từ vui sướng của nàng so với Văn Cẩn Ngôn, hẳn là nàng thắng đi?
Khúc Thanh Trúc ở bên kia vừa nghe vừa lo lắng hỏi: "Cậu có bị thương không? Mình thấy vóc dáng của tiểu tam kia cũng rất cao, không có túm mặt kéo tóc cậu đó chứ."
Lục Kiều Vi không tự chủ được nhớ lại cảnh tượng hôm qua, nữ nhân hôn lên mặt nàng như gió nhẹ mưa phùn, vuốt ve tóc nàng, lúc chiến đấu kịch liệt, ngón tay câu tóc nàng mà ngửi...
Nàng hàm hồ lắc đầu: "Không có, nào có..."
"Xem ra nữ nhân này nhìn vậy nhưng thực tế lại không có sức chiến đấu gì, nói vậy kỹ thuật trên giường rất lợi hại."
"Khụ..." Lục Kiều Vi bị săc, mặt đỏ bừng, khẩn trương nhìn điện thoại: "Sao cậu biết?"
"Đoán mò thôi."
Chuyện này khó mà nói quá nhiều, Lục Kiều Vi che đậy dấu răng cuối cùng, đổi chủ đề sang nơi khác, kêu cô gửi thông tin càng sớm càng tốt rồi cúp điện thoại.
Có bảy nhà thiết kế trong một văn phòng, ai cũng muốn thăng tiến nhưng họ không cùng chí hướng, Lục Kiều Vi không mong đợi có ai giúp đỡ nàng.
Hợp đồng bị cướp, buổi chiều Lục Kiều Vi tương đối rảnh rỗi, nàng đọc qua tin nhắn nhận được trên WeChat, Lạc Nhất Ngôn đã gửi cho nàng hơn 99 tin nhắn, trước đó hắn đã thu hồi rất nhiều tin nhắn, Lục Kiều Vi đoán hắn đã chột dạ mà thừa nhận, sau đó cảm thấy không ổn lại thu hồi, lại trách nàng.
Tổng hợp tất cả những tin nhắn thì đại khái là: Hắn không có ngoại tình, cũng không tìm tiểu tam, là Lục Kiều Vi hiểu lầm, hỏi Lục Kiều Vi rốt cuộc nàng có lên giường với người khác không?
Sau đó hắn uyển chuyển mà chỉ trích nàng: Ngần ấy năm, hắn luôn rất tôn trọng nàng, từ khi học đại học hắn chưa từng chạm vào nàng, sao nàng có thể tùy tiện lên giường với người khác như vậy? Có phải nên kiểm tra lại không?
Cuối cùng: Bảo bối, anh yêu em.
Yêu cái mẹ anh!
Lục Kiều Vi cười.
Thế nào, chia tay còn phải cho anh ngủ một lần sao?
Nếu trước đó Lục Kiều Vi không kiểm tra điện thoại, đọc những câu ô ngôn uế ngữ mà hắn gửi thì nàng sẽ thực sự tin một kẻ đạo đức giả đội lốt vô tội như hắn.
Là nữ nhân, nhất định phải mở rộng tầm mắt!
Buổi tối, Lục Kiều Vi về nhà sớm, chiên một đĩa sủi cảo, ngồi trước máy tính đọc thông tin Khúc Thanh Trúc gửi đến. DMD không hổ là một gã khổng lồ về hàng xa xỉ, những yêu cầu hà khắc về nó khiến đầu óc ai cũng phải to ra, nàng thử vẽ mấy lần nhưng không có manh mối, cảm thấy bí bách.
Lục Kiều Vi đi rửa bát, đợi một lúc rồi lấy quần lót trong túi ra giặt, Lục Kiều Vi lại ngồi xuống, cửa sổ WeChat nhỏ lại không ngừng kêu lên, tiểu tam lại tới dò hỏi quần lót bị mất đêm qua.
Lục Kiều Vi bấm vào khung thoại, gõ một hàng từ.
[Ai mà mặc quần lót phóng đãng của cô?]
[Không mặc, không có mặc! Tôi không bao giờ mặc quần lót, tôi chỉ thích thả rong!]
Văn Cẩn Ngôn: [Em còn có sở thích này sao? Có phải rất lạnh hay không?]
[Đại lộ rộng thênh thang có phải cô muốn quản luôn hay không? Nếu còn làm phiền tôi nữa thì tôi sẽ đăng ảnh khỏa thân của cô ra ngoài, hủy hoại cuộc đời cô, chính mình bám đùi kim chủ không biết xấu hổ còn đi quản tôi... Cút đi! Hồ ly tinh chết tiệt!]
Lục Kiều Vi mắng xong, trong lòng cảm thấy sảng khoái, trong đầu nàng đột nhiên hiện lên một hình ảnh trong lúc vui sướng, nàng nhanh chóng cầm bút vẽ hai thân chồng lên nhau, đầu đuôi tương tiếp, một trên một dưới...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT