Chỉ là một ngày bình thường, nhưng không cẩn thận bị lạc tới đây trong chốc lát.

thế nào lại không thể trở về ngôi nhà yêu quý của mình!!!

Diêm Thụy còn tưởng rằng người trước mắt có thể là một cậu bé tranh cãi với ba mẹ, không chịu cho cậu về nhà, vì thế tầm mắt hắn càng thêm nóng.

“Cậu cùng cha mẹ cãi nhau, không chịu cho cậu về nhà? Không sao cả, cậu có thể ký hợp đồng với công ty của chúng tôi, khi cậu kiếm được nhiều tiền thì bố mẹ đương nhiên sẽ tha thứ cho cậu rồi.”

Ôn Nguyên vẫn đang đắm chìm trong nỗi buồn không thể trở lại núi Nguyệt Ẩn, chợt giật mình khi nghe được hai chữ kiếm tiền.

Cậu nhìn quanh tứ phía, chớp chớp mắt, cuối cùng nhận ra một vấn đề thực tế hơn việc không thể quay lại núi Nguyệt Ẩn.

Không thể trở về núi Nguyệt Ẩn, đồng thời không thể trở về nguyên hình.

Điều này có nghĩa là tối nay cậu sẽ ngủ ngoài đường

Nhận rõ điểm này Ôn Nguyên nhanh chóng ngẩng đầu, thậm chí còn nhiệt tình hơn cả Diêm Thụy: “Lương một tháng bao nhiêu, có bao luôn ăn ở không? Có căng thẳng không?”

Diêm Thụy trả lời rất nhanh, chỉ sợ Ôn Nguyên sẽ chạy mất, một hơi đã trả lời xong tất cả câu hỏi.

“Mức lương tối thiểu là 1000 nhân dân tệ, có ký túc xá, công ty không có căng tin, nhưng tôi có thể nấu ăn cho cậu mỗi ngày. Không áp lực, mỗi ngày chỉ cần học hát và nhảy là được.”

“Tốt.”

Diêm Thụy còn muốn khoe khoang về những ưu điểm của công ty bọn hắn, nhưng còn chưa kịp mở miệng đã nghe được chữ “tốt”.

Hắn ngẩn ngơ: “Cái gì?”

“Tối nay tôi có thể ở lại công ty không?” Ôn Nguyên có chút bối rối.

Nếu đêm nay cậu không thể ở lại công ty, thì có lẽ cậu sẽ phải ngủ ở gầm cầu mất.

“Đương nhiên là có!”

Diêm Thụy vui sướng còn không hết, còn rất hào phóng chiếc bánh trứng được đóng gói trong bao nilon ở trên cổ tay nhét vào trong tay Ôn Nguyên: “Cậu ăn cơm chưa? Không thì ăn trước cái bánh này đi, trở về phòng làm việc tôi liền nấu cơm cho cậu!”

Nếu là người bình thường khẳng định sẽ hỏi một câu, phòng làm việc còn có thể nấu cơm sao?

Nhưng Ôn Nguyên chỉ là một con chim nhỏ vừa mới hóa hình từ 300 năm trước, những kiến thức ngày thường của cậu đều là dựa vào báo cáo của nhóm tiểu yêu quái thường ngày xuống núi làm việc kể lại cho cậu cùng các lão yêu quái ở trong núi sâu xó xỉnh nghe, hoặc là tiếp thu từ các video phổ cập kiến thức khoa học.

vệ tinh được cung cấp đặc biệt để phát lại trên màn hình vệ tinh, ngoại trừ việc không thể chọn kênh, thì quả thực không cần quá hoàn hảo.

Nơi lắp đặt màn hình vệ tinh cũng là nơi mà các tiểu yêu quái ngày thường tụ tập, bọn họ mỗi ngày đều ở đó xem TV.

Vì vậy sau khi nghe Diêm Thụy nói hiện tại có thể trở về phòng làm việc ăn một bữa nóng hổi, ​​cậu liền thở dài: “Anh đúng là người tốt.”

Vấn đề ăn ngủ đã được giải quyết, hiện tại chỉ cần chờ núi Nguyệt Ẩn mở cửa, hoặc là linh khí trong cơ thể tràn đầy, là có thể trở lại núi Nguyệt Ẩn.

Diêm Thụy nghe thấy lời cảm thán thực lòng của Ôn Nguyên, vội vàng xua xua tay.

Haizz, hắn cũng không hẳn là người tốt, chỉ là thấy sắc liền nổi lòng tham mà thôi.

Chẳng qua là vì muốn cắp cậu về công ty.

Diêm Thụy mang Ôn Nguyên đi tàu điện ngầm và xe buýt công cộng, cuối cùng xuống xe buýt gần khu biệt thự dành cho một gia đình.

“Công ty ở bên trong, ký túc xá tuyệt đối thoải mái.” Diêm Thụy ngượng ngùng mà cười cười, “Mặc dù nơi này nhìn không giống văn phòng, nhưng chúng tôi có giấy phép hành nghề, tuyệt đối là công ty chính thức!”

Ôn Nguyên gặm một miếng bánh trứng, hoàn toàn không thèm để ý đến vấn đề của văn phòng làm việc, bình tĩnh gật đầu: “Ừm ừm.”

Sau đó quay đầu hỏi Diêm Thụy: “Buổi tối chúng ta ăn cái gì vậy.”

Diêm Thụy sửng sốt, nhìn Ôn Nguyên ngây thơ đơn thuần, cảm thấy áy náy vì mình đã lừa gạt người khác bằng cách khoác lác.

Hắn chột dạ dời tầm mắt: “Tủ lạnh còn có một hộp xương sườn, cùng ớt cay, chúng ta sẽ sườn xào chua ngọt đi.”

“Được.”

Ôn Nguyên vui vẻ đáp, cúi đầu ăn nốt miếng bánh còn lại, nhìn xung quanh rồi chạy lon ton ném cái túi vào thùng rác.

Đúng là một đứa trẻ ngoan.

Diêm Thụy càng thêm chột dạ, sờ sờ mũi, dẫn đầu tiến vào khu biệt thự.

Bên trong tiểu khu cũng không tệ, cây xanh trải rộng rất đẹp.

Dọc đường đi, Ôn Nguyên không ngừng tò mò nhìn ngó xung quanh, thấy cậu có hứng thú như vậy, Diêm Thụy liền giới thiệu với Ôn Nguyên.

“Ngôi nhà này… Là của bạn tôi, cậu ấy đang cho tôi thuê với giá rẻ. Tuy công ty chúng tôi hiện tại không ổn, nhưng cậu đẹp trai như vậy, trong tương lai khẳng định sẽ rất nổi tiếng!”

Diêm Thụy nói, bắt đầu nghĩ về tương lai với đôi mắt sáng ngời.

“Chờ cậu nổi tiếng! Tôi sẽ chia cho cậu một nửa cổ phần công ty!”

Ôn Nguyên chớp chớp mắt.

“Cổ phần có thể giúp tôi trở về núi Nguyệt Ẩn không?”

Trở về núi Ẩn Sơn?

Diêm Thụy dừng một chút, nhìn ánh mắt mong chờ của Ôn Nguyên, cắn răng gật đầu.

“Cổ phần có thể đổi thành tiền, chờ cậu nổi tiếng rồi chắc chắn sẽ có rất nhiều tiền, đến lúc đó việc trở về núi Nguyệt Ẩn chắc chắn không thành vấn đề!”

Diêm Thụy kỳ thật không có nói sai.

Có đủ tiền rồi, cho dù núi Nguyệt Ẩn có đóng cửa, Diêm Thụy có thể hỗ trợ đầu tư vào núi Nguyệt Ẩn.

Nếu thành công, Ôn Nguyên chính là cổ đông của núi Nguyệt Ẩn.

Không phải các cổ đông vào núi Nguyệt Ẩn chỉ là vấn đề trong vài phút sao?

Để gia tăng tính thuyết phục, Diêm Thụy còn trịnh trọng gật gật đầu.

Ôn Nguyên mở to hai mắt.

“Thật vậy ư?”

“Thật sự!”

Ôn Nguyên thấy hy vọng có thể trở về núi, nhịn không được nheo nheo mắt.

Cậu nhất định phải chăm chỉ kiếm tiền, cố gắng phấn đấu trở thành cổ đông và trở về núi!

Ôn Nguyên siết chặt nắm tay, tự động viên mình.

Khi dạo quanh dãy biệt thự đầu tiên, Ôn Nguyên nhìn thấy hai chiếc hộp giấy rất đẹp dưới gốc cây.

Hộp giấy được đặt ở nơi có chút xa, Ôn Nguyên vô thức đi chậm lại để có thể nhìn rõ

Diêm Thụy đi được nửa ngày, lại phát hiện Ôn Nguyên không đuổi kịp, liền đứng tại chỗ chờ cậu.

Theo tầm mắt của Ôn Nguyên, Diêm Thụy cũng thấy mấy cái hộp giấy kia.

Hắn giải thích một phen: “Đó là một con mèo hoang ở khu biệt thự, Nhiều người thích mèo sẽ cho nó ăn, nhưng nó đã được triệt sản và tiêm phòng, nếu thích thì cậu có thể sờ, chúng đều là mèo hoang, vô cùng ngoan ngoãn.”

Mèo?

Ôn Nguyên trợn tròn mắt, theo bản năng lui về phía sau một bước, trốn phía sau Diêm Thụy, nhưng hậu tri hậu giác mới nhớ tới, cậu đã hóa hình thành người.

Cái gì mà chó mèo, cậu đều không sợ !

Nhưng với nỗi sợ theo bản năng, cậu không thể kiểm soát được.

Trước kia ở trong núi, thời điểm còn chưa biết hóa hình, Ôn Nguyên ham chơi nên chạy hơi chút, kết quả thiếu chút nữa bị một con mèo hoang cắn được.

Bản năng sợ hãi vẫn là khống chế không được!

Cứu mạng! Cậu còn muốn kiếm tiền!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play