Bà Vương tiếp tục hỏi, “Đây giống như bát tự sinh thần hai người, cái này của Minh Sùng, còn cái này của ai?”
Mẹ Quý bình tĩnh gấp tờ giấy ố vàng lại, cất vào trong ngăn kéo, “Không ai cả, tôi không nhớ nữa rồi.”
Truyện được dịch bởi Hoạ An An. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bà Vương không phải người tọc mạch, thấy mẹ Quý không tình nguyện nói về chuyện này cũng bỏ qua.
Mức độ mê tín thời xưa của mẹ Quý là có chọn lọc và tuỳ thuộc vào thời điểm, có lúc bà sẽ tin vài thứ, cũng có lúc không tin điều gì. Giống như ngay lúc này, mặc dù lòng có chút cảm khái nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại.
Vẫn không rõ mấy đại sư năm đó có phải bọn bịp bợm giang hồ hay không, nói không chừng là người do nhà họ Nguyễn mua chuộc. Cho dù không phải, bà cũng hiểu rõ thủ đoạn của mấy người đó. Hào môn thế gia đem bát tự sinh thần qua xem, căn bản đều đã được tính toán cẩn thận từ trước, bọn họ có thể nói không tốt hay sao? Chắc chắn là không thể. Tuỳ tiện đem hai bát tự sinh thần tới cho bọn họ xem, chắc chắn không cần tiền cũng sẽ lưu loát nói ra mấy câu ‘trời sinh một cặp’, ‘trai tài gái sắc’.
Lùi lại một bước để nói, ngay cả khi những gì mấy vị đại sư nói là thật thì liệu hai người có hợp nhau, có thể bên nhau đến đầu bạc răng long hay không? Đó không phải điều người phàm có thể đoán được.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play