Trên xe Thịnh Viễn, Nguyễn Tố không khỏi nhớ đến một câu mà người bạn thân của cô từng nói. Đó là, rất nhiều nhân viên y tế ít nhiều đều mắc bệnh sạch sẽ quá mức.
Truyện được dịch bởi Hoạ An An. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nội thất xe sạch sẽ, thảm xe không tì vết.
Nguyễn Tố nhìn đôi boots da của mình, thầm cảm thấy nhẹ nhõm, may là hôm nay cô đã lau sạch nó trước khi ra khỏi nhà. Trung tâm khám sức khoẻ cũng sạch sẽ, thảm xe chắc sẽ không dính bụi.
Trong xe không trang trí cầu kỳ, Thịnh Viễn nhìn Nguyễn Tố qua kính chiếu hậu, thấy sắc mặt cẩn trọng của cô, anh khẽ cười: “Nguyễn tiểu thư, em uống nước không?”
Nguyễn Tố lắc đầu, “Bác sĩ Thịnh, cảm ơn, tôi không khát.”
Nghe mỗi lần Nguyễn Tố nói đều mang theo câu cảm ơn, Thịnh Viễn không khỏi bật cười, “Cách xưng hô này có vẻ quá xa lạ rồi. Với quan hệ của tôi với Minh Sùng hay là nhà họ Quý, chúng ta có thể gọi trực tiếp tên đối phương. Em gọi tôi Thịnh Viễn là được. Tan làm mà nghe người khác gọi là bác sĩ, tôi khá căng thẳng.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT