Nguyễn Tố làm thủ tục nhập viện cho Quý Minh Sùng, thời gian này anh cần ở lại bệnh viện để theo dõi thêm. Tình hình của mẹ Quý không thích hợp để ở lại chăm sóc bệnh nhân, chân của bà vẫn đang phải bó bột, thực sự rất bất tiện. Vì thế, nhiệm vụ chăm sóc này chuyển qua Nguyễn Tố.
Truyện được dịch bởi Hoạ An An. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hiện tại, mẹ Quý đã hoàn toàn buông bỏ thành kiến với Nguyễn Tố, đặc biệt là sau khi nghe Thịnh Viễn nói, thể chất của con trai hồi phục rất tốt trong vài tháng qua. Bà tin rằng, tất cả những điều này đều là công lao của Nguyễn Tố, cho nên lúc này đã coi cô như người của mình.
Nguyễn Tố tiễn mẹ Quý đến trước cửa thang máy, nhẹ nhàng nói: “Mẹ yên tâm, có chuyện gì con sẽ lập tức gọi cho mẹ.”
Mẹ Quý nắm tay Nguyễn Tố, có thể là do ánh sáng của hi vọng xuất hiện rồi, đôi mắt bà cũng trở nên sáng ngời, tinh thần tốt hơn bao giờ hết, “Tố Tố, nếu như Minh Sùng thực sự tỉnh lại, con chính là ân nhân của gia đình chúng ta.”
Nghe những lời đó, Nguyễn Tố vội lắc đầu, “Mẹ, thực sự không phải con. Con cũng là học cách chăm sóc Minh Sùng từ mẹ, sao có thể bởi vì con nên anh ấy mới tỉnh lại? Lời này của mẹ… con nào dám giành công.”
Không ai tin điều này.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT