Trên đường đi học về, Nguyễn Tố buồn bã đi bộ ven hồ, sau lưng đeo chiếc cặp nhỏ.
Truyện được dịch bởi Hoạ An An. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Năm nay cô 9 tuổi rưỡi, đã đến độ tuổi hiểu chuyện. Cô biết mẹ mắc bệnh nặng, tóc bắt đầu rụng. Rõ ràng trước kia tóc mẹ cô vừa mềm mượt vừa đen bóng, bây giờ khô hơn nhiều. Cô nghe thấy hàng xóm xì xào rằng mẹ cô đang đứng bên vực tử thần, chắc chắn không qua khỏi trong năm ay.
Tâm tình vô cùng khó chịu. Lúc này không ai chú ý tới cô, cô cúi đầu, nước mắt trực chờ rơi xuống. Thấy mẹ đau đớn như thế mà không giúp được gì, ba cũng không biết đi đâu mất rồi. Người ta đều nói, ba cô không chịu nổi gánh nặng nên đã bỏ trốn. Nhưng cô và mẹ đều không tin điều đó.
Trên đời này, người yêu mẹ nhất là ba. Ai cũng có thể mặc kệ mẹ, chỉ có ba là không.
Nhưng mà, ba đi đâu mất rồi?
Nguyễn Tố đếm đầu ngón tay, ba đã rời đi được hơn nửa năm rồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play